🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hạ các chủ cảm thấy đùa như vậy vui sao?" Mộc Tử Khâm lạnh lùng gạt cái tay đang giữ chặt cằm mình ra, thần tình bất biến nhưng con ngươi thêm phần lăng lệ.
"Chẳng phải chỉ đùa một chút thôi sao? Tiểu mỹ nhân thật không hiểu phong tình ~" Biểu tình trên mặt Hạ Vân Dương trở về bộ dáng lãng công tử bất cần đời, tựa hồ khoảng khắc vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Mỹ nhân xuống tay thực tàn nhẫn nha, đánh tại hạ đau quá ~" Nói xong, hắn đau lòng mà thổi thổi cánh tay bị Mộc Tử Khâm đánh đỏ, mang theo ủy khuất cùng lên án quăng một cái mị nhãn như tơ cho Mộc Tử Khâm, giống như Mộc Tử Khâm là tra nam thượng xong liền trở mặt.
"Hạ các chủ rốt cuộc muốn làm gì? Nếu các chủ không có chuyện quan trọng, thỉnh để tại hạ ly khai."
Thanh âm Mộc Tử Khâm lạnh xuống, hàm chứa vài phần tức giận, gân xanh trên trán ẩn ẩn bạo khởi, xem ra thật sự sinh khí.
Trông Mộc Tử Khâm thế này, Hạ Vân Dương tự ý thức được bản thân đùa giỡn quá trớn, vội vàng thu liễm dáng vẻ tao lãng, thần sắc hiếm thấy trở nên đứng đắn, hai mắt hắn khẽ híp: "Mộc quốc chủ có từng nghĩ muốn phục quốc hay không?"
Vừa nghe, đồng tử Mộc Tử Khâm run rẩy kịch liệt, song quyền bất giác siết chặt, móng tay đâm vào da thịt sâu đến chảy máu cũng không hay.
Thẳng đến khi máu tươi từ vết cắt nơi lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, Mộc Tử Khâm mới lấy lại tinh thần buông lỏng hai tay, biểu tình khôi phục thanh lãnh.
"Hạ các chủ nói đùa, Mộc Quốc đã diệt vong, hiện tại cả Lăng Phong đại lục đều là lãnh thổ Tiêu Quốc, chiến hỏa phân tranh chấm dứt, bách tính an cư lạc nghiệp, mong các chủ sau này đừng lại nói lời đại nghịch này."
"An cư lạc nghiệp?" Hạ Vân Dương thật sâu nhìn Mộc Tử Khâm, "Mộc quốc chủ thật sự nghĩ như vậy?"
Tâm tư Mộc Tử Khâm đánh cái lộp bộp: "Hạ các chủ có ý tứ gì?"
"Ngươi theo ta đi xem sẽ rõ."
...............
Chiếc xe ngựa xa hoa một đường thông suốt chạy trên con phố đông đúc náo nhiệt, đám người hai bên đều tự động nhường đường, ngay cả khi ra khỏi thành cũng không có binh sĩ dám nghiêm túc tra xét, đơn giản vì tiêu chí trên xe là tiêu chí thuộc về Vân Nhai các chủ Hạ Vân Dương.
"Tại sao lại bắt ta cải trang thành cái dạng này?" Đạo thanh âm thanh lãnh kiềm nén lửa giận vọng ra từ xe ngựa, hấp dẫn không ít người đi đường dừng chân tò mò hóng chuyện, nhưng tấm mành dày nặng che kín nghiêm cẩn, họ không xem được cái gì.
Trong xe ngựa, Mộc Tử Khâm một thân nghiễm tụ lưu tiên băng lam sắc, khoác yên sa thúy thủy màu lam nhạt, tóc vấn kế trạng, mặt họa dung trang tinh xảo, chân mày lá liễu, môi điểm chu sa, che đi duệ khí nam tử, ngược lại câu lên mấy phần nữ tính ôn uyển nhu hòa.
Kết hợp với eo nhỏ một tay có thể ôm trọn cùng nước da ngưng chi trắng nõn và thân hình uyển chuyển kia, rõ ràng chính là tuyệt thế mỹ nữ, rất khó để người ta đem y và nam tử hình dung với nhau.
(Vị Mộc tỷ tỷ là của tui!!!! Ngăn cấm giành giựt dưới mọi hình thức!!!!!!)
"Kêu ngươi cải trang thành như vậy đương nhiên là vì né tránh nhãn tuyến của Tiêu Chấn Diệp, vị trong cung kia xem Lăng Phong đại lục thành địa bàn nhà mình mà phong tỏa, xe ngựa ra vào đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không ăn mặc thành thế này, thân phận của ngươi sợ là sẽ không tới nửa ngày liền bại lộ. Vì che giấu thân phận, ngươi chịu chút ủy khuất cũng đáng mà."
Hạ Vân Dương nói tới chính khí hiên ngang, giống như thật lòng vì Mộc Tử Khâm lo nghĩ.
"Ồ! Ta cũng không biết che giấu thân phận nhất định phải phẫn thành nữ nhân." Mộc Tử Khâm trào phúng nói.
"Ách..." Tiểu tâm tư bị chọc phá, Hạ Vân Dương có chút xấu hổ sờ sờ mũi, dứt khoát thành thật: "Đúng vậy! Là bản các chủ muốn xem dáng vẻ tiểu mỹ nhân mặc nữ trang!"
Hạ Vân Dương tinh tế đánh giá Mộc Tử Khâm một phen, tấm tắc tán thưởng: "Không phải nói chứ ~ ngươi xinh đẹp vô cùng, hơn xa so với nữ nhân."
Mộc Tử Khâm nhất thời thẹn quá hóa giận: "Ngươi...."
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đột nhiên trời đất quay cuồng, khi phản ứng lại thì cả người y đã ngồi trên đùi Hạ Vân Dương, tay của đối phương còn không thành thật mà vuốt ve bên hông y.
Đồng tử Mộc Tử Khâm chợt lóe hàn quang, khuỷu tay thúc mạnh về phía sau. Chỉ thấy đối phương hơi nghiêng đầu liền thoải mái né tránh chiêu thức, thuận tay điểm trụ huyệt đạo, hại y nhất thời không thể cử động.
"Buông tay." Mộc Tử Khâm lạnh lùng nói.
"Ta cứ không buông ~" Hạ Vân Dương chẳng những không buông tha mà tay hắn bên hông y càng siết chặt, môi mỏng vô tình cố ý chạm vào thùy tai y.
"Hạ! Vân! Dương!" Gân xanh trên trán Mộc Tử Khâm bạo khởi.
"Nha, kêu vi phu có việc gì? Làm sao thế, nhịn không nổi, muốn?" Nói xong lại ném cho Mộc Tử Khâm cái ánh mắt cực kỳ vũ mị, còn ái muội ở mông Mộc Tử Khâm nhéo một phen.
"Ngươi!......" Mộc Tử Khâm tức giận đến toàn thân phát run, nhưng không thể động, song nhãn lăng lệ bạo phát hàn quang, hận không thể đem người trước mắt bầm thây vạn đoạn.
Y nào hay biết biểu tình này lọt vào mắt đối phương đã thay đổi ý vị, biến thành câu dẫnt trần trụi.
"Bảo bối à, đừng trừng ta như vậy, quá mê người, ta làm sao nhịn nổi ~" Hạ Vân Dương bên tai Mộc Tử Khâm thổi một hơi.
"Ngươi......"
Lời nói bỗng nhiên im bặt, bởi vì y cảm nhận được vật thể kia....
Thân thể tức khắc trở nên cứng ngắt, đại não trống rỗng.
"Ta đã nói đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta, một đại mỹ nhân như vậy ở trước mặt, nam nhân nào có thể chịu đựng a?" Hạ Vân Dương có gắng ổn định hô hấp, âm thanh có chút trầm thấp, nhãn thần cũng mang theo u oán.
Mộc Tử Khâm lặng thinh, bởi y biết rằng bất luận y nói cái gì thì cuối cùng chịu thiệt chỉ có chính mình, dứt khoát nhắm mắt giả chết.
"Khụ...... kì thật cũng không cần thế này....."
Mộc Tử Khâm lười để ý hắn.
"Tiểu mỹ nhân......"
Mộc Tử Khâm vẫn ngó lơ hắn.
Tình huống nhất thời trở nên xấu hổ.
"Thưa các chủ, đã tới khách điếm." Thị vệ đột nhiên tiến đến, phá vỡ bầu không khí xấu hổ trong xe.
Bấy giờ Mộc Tử Khâm mới mở mắt, trông thấy thị vệ trước mặt, đáy mắt hiện lên tia kinh diễm.
Eo thon chân dài, da trắng mỹ mạo, dung nhan thiên ôn nhu nữ khí. Lại mặc một thân hắc y che kín toàn thân, tóc buộc đuôi ngựa thật cao, toàn thân tỏa ra hơi thở cấm dục cường hãn bất đồng cùng tướng mạo.
Kinh ngạc chỉ tồn tại phút chốc trong mắt Mộc Tử Khâm, rất nhanh đã khôi phục thanh lãnh như thường.
"Bây giờ Hạ các chủ có thể buông ra chưa?" Mộc Tử Khâm sắt bén lườm Hạ Vân Dương.
"Không buông ~" Khóe miệng Hạ Vân Dương giương nụ cười tà tứ, xốc lên người trong ngực, ôm lấy y bước khỏi xe ngựa.
Mộc Tử Khâm biết giờ y có nói cái gì Hạ Vân Dương cũng không nghe, nên dứt khoát ngậm miệng, mặc kệ hắn.
Thình lình cảm thụ được một ánh mắt cường liệt, Mộc Tử Khâm vô thức nhìn lại, chỉ thấy thị vệ kia nhãn thần đạm mạc, giống như cảm giác vừa rồi bất quá là ảo giác mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.