Tiêu Chấn Diệp thật sự hành động theo lời hắn nói, giữ đúng chừng mực, không làm đến bước cuối cùng.
Thế nhưng, so với làm đến cuối cùng càng thêm giày vò người ta.
Mộc Tử Khâm không biết Tiêu Chấn Diệp lấy đâu lắm thủ đoạn cùng tinh lực như vậy, dằn vặt suốt một đêm, ép buộc y bày đủ loại tư thế khuất nhục. Sau đó y mệt tới thiếp đi, lúc mơ màn tỉnh lại Tiêu Chấn Diệp vẫn chưa buông tha y.
Người nọ tựa dã thú hung mãnh, ôm y lăn lộn hết lần này đến lần khác, dường như chẳng bao giờ kiệt lực.
"Ưm......." Sáng sớm, dương quang chiếu rọi qua khung cửa sổ, Mộc Tử Khâm chậm rãi mở ra đôi mắt mệt lã.
"Tỉnh?"
Giọng nam nhân khàn khàn từ tính truyền đến, Mộc Tử Khâm giương mắt nhìn lên, phát hiện mình đang nằm trong ngực Tiêu Chấn Diệp, lòng ngực trần trụi của nam nhân như một đại hỏa lò, ấm áp dễ chịu, xông cho mặt y đều hồng.
Lúc này, nam nhân một tay nâng đầu, hai mắt ngậm cười hứng thú dạt dào nhìn y, tay khác nắm lấy lọn tóc của y, quấn ở đầu ngón tay tinh tế chơi đùa.
Mộc Tử Khâm nhíu mi tỏ vẻ bất mãn, y chống đỡ thân thể hư nhuyễn rời khỏi người Tiêu Chấn Diệp, nhưng mới di chuyển, thân thể đã vô lực ngã về trong ngực Tiêu Chấn Diệp, đùi còn vô tình đụng phải nơi nào đó.
.......!!!
Mộc Tử Khâm cảm nhận được chỗ kia nảy sinh biến hóa, nhất thời sửng sốt, khi phản ứng lại thì không khỏi bối rối muốn tách ra, chỉ là y vừa động, đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-de-vi-phi/660050/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.