“Chàng có cần vừa nói những lời làm cho người ta cảm động, vừa cởi quần áo của ta không? Ít nhất chờ ta khóc xong đã…Như vậy rất sát phongcảnh.” Tả An Chi hai mắt đẫm lệ hít hít mũi, nhìn quần áo trên ngườimình không còn được bao nhiêu, liền kéo ống tay áo của Đông Phương BấtBại lên lau nước mắt nước mũi, sau đó giãy giãy kháng nghị tượng trưngmột chút.
Đông Phương Bất Bại lại nâng nốt cái tay kia lên trước mặt nàng: “Lau xong chưa? Nếu chưa xong thì đổi sang bên này mà lau.Nàng cứ tiếp tục khóc đi, để ta còn tiếp tục làm.”
Hắn thấy TảAn Chi không lau nữa, liền cởi áo ngoài ném lên đầu giường, trêu nàng:“Nàng có phải chê áo của ta rất thô ráp hay không, để ta đổi cái kháccho nàng nha.”
Đôi môi ấm áp mềm mại của hắn chạm lên gương mặt non mềm của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt còn đọng lại. Tả An Chi định trốn tránh, cười: “Ngứa quá, chàng đừng có giống như conchó nhỏ ham liếm người thế.”
“Nàng vừa khóc vừa cười còn dámkêu người khác là con chó nhỏ sao?” Đông Phương Bất Bại tạm dừng mộtchút, sau đó đè lên người nàng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, “Vậy cáinày giống cái gì?” Hắn cắn lên vai trái của Tả An Chi một cái, lưu lạimột dấu răng đỏ sẫm, còn không ngừng liếm tới liếm lui lên dấu răng đó.
“Giống sói.” Tả An Chi giễu cợt một câu, hai tay lại mềm mại ôm lấy hắn, mặc hắn sờ soạng khắp người nàng.
“Nếu thật sự là sói thì tốt rồi, ta liền nuốt nàng vào bụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614409/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.