Lâm Bình Chi này là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, đáng tiếc là hắn lạigặp phải kẻ hiểm độc như Tả Lãnh Thiền. Võ công của hắn nhất định đấukhông lại ba tên đệ tử kia, chỉ sợ chưa tới Hoa Sơn đã mất mạng.
Sự phản bội của Lâm Bình Chi không hề khiến nàng giận, thậm chí trong lòng nàng còn có một chút hờ hững cảm thán “Quả thế.” Thích lợi tránh hại là bản tính của con người, chính nàng cũng như thế, làm gì có tư cáchtrách người khác đây? Chỉ là cảm thấy mấy ngày nay vui vẻ ở chung nhưvậy, cũng có chút mất mát.
Cười khổ một chút, Tả An Chi lại nhìn thanh kiếm gác ngang cổ mình, bắt đầu lo lắng làm thế nào mới thoátđược đây. Cũng không thể sau khi khổ sở trở lại thế giới này, chưa gặpđược Đông Phương Bất Bại thì đã chết.
“Muội muội, nếu muội chờtên họ Lâm kia cứu muội, chỉ sợ là nhầm rồi.” Tả Lãnh Thiền thình lìnhmở miệng cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Tả An Chi ngừng suy nghĩ,vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nàng quay đầu lại, chân thành mỉm cười với Tả Lãnh Thiền: “Ca ca, ngươi cũng biết ta và Đông Phương BấtBại mười hai năm không gặp. Lòng người hay thay đổi, nếu bây giờ ngươiđịnh dùng ta để uy hiếp hắn, chỉ sợ là cũng nhầm rồi.”
Tả LãnhThiền lạnh lùng nói: “Sai hay không lúc gặp sẽ biết. Mười hai năm qua,hàng năm Ma giáo đều bao vây tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta,nhưng thủy chung không bao giờ giết sạch, mà cứ bắt chúng ta kéo dài hơi tàn, tận hưởng cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614403/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.