Từ trên trời rơi xuống, thực sự là một trải nghiệm không dễ chịu chútnào. Đại khái là bởi vì xuyên qua vài lần cho nên thân thể cũng có chútthích ứng, lần này thời gian hôn mê của Tả An Chi có vẻ ngắn hơn. Lúcnày tỉnh lại, đã thấy mình giống như một con chim gãy cánh, chúi thẳngxuống mặt đất.
Lần này sẽ không còn cơ hội về nhà nữa, nếu chếtthì chính là sẽ hết cơ hội. Cho nên, Tả An Chi khóc không ra nước mắtnhìn mặt đất, bối rối định túm lấy một cành cây để giảm bớt tốc độ rơi,ai ngờ nàng rơi quá nhanh, không kịp túm cành lớn, mà cành nhỏ thì không chịu nổi sức nặng của nàng. Càng rơi xuống, nàng càng nhìn thấy rõphong cảnh dưới chân, rõ ràng đó là một ngọn núi chứ không phải là nơicó tỷ lệ sống sót cao như hồ nước hoặc là sông.
Mẹ à, con thựcxin lỗi, con không thể giống như người chờ mong, ở thế giới kia bình ansống sót. Tả An Chi đau khổ nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn khi thânthể tiếp xúc với mặt đất.
“…” Rõ ràng nghe thấy có tiếng kêuđau, tại sao một chút nàng cũng không mình bị làm sao a? Tả An Chi cẩnthận mở to mắt ra, sau đó, đập vào mắt nàng là một đôi chân trơn bóng.
Làn da rất tốt, trắng trắng mềm mềm.
Trong đầu nàng đây là những từ đầu tiên hiện ra, sau đó mới nghĩ đến, đôichân này, hình như không phải của nàng. Nếu đã không phải chân của nàng, như vậy…Hình như là nàng té vào một người. Hơn nữa còn đè lên chânngười ta.
Tả An Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614398/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.