Kéo Tả An Chi còn đang mờ mịt ra sau lưng, Đông Phương Bất Bại cầm kiếm, lạnh lùng nói: “Ngàn dặm xa xôi đến mai phục ở Thái Hành Sơn này, cònkhông phải vì muốn bắt ta sao? Ra đi.”
Để tránh nghi kỵ củaTriệu trưởng lão, hắn bình thường vô cùng ẩn nhẫn, nhưng lúc này ĐôngPhương Bất Bại không thèm che dấu sự cuồng ngạo của mình nữa, hắn tựanhư một thanh bảo kiếm đã xuất đầu khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng.
Cách đó không xa, từ trong một cái lều cỏ rách nát, đột nhiên một đám ngườixông ra, hoặc bằng đường cửa sổ hoặc qua vách tường, binh khí chỉnh tề,vây quanh hai người bọn họ. Sau đó, một lão già râu tóc bạc phơ mới chậm rãi bước ra, đúng là chưởng quản Phong Lôi đường Triệu trưởng lão. Ôngấy đã già, nét mặt cũng nhiều nếp nhăn, nhìn quét qua Đông Phương BấtBại một cái, sau đó tập trung nhìn vào người đang đứng cạnh hắn.
Một kẻ đứng cạnh ông ta dường như rất thiếu kiên nhẫn, cho nên hét lênthành tiếng, sau đó bốn phía mọi người hô ứng hắn. Triệu trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi giơ tay ý bảo mọi người im lặng, nói: “Tả cô nương,lão phu với cô nương không thù không oán, lão phu cũng biết cô không ưagì Đông Phương Bất Bại. Nói như vậy, lần này cô đi cùng hắn chẳng qua là vì bị hắn ép buộc. Nếu như bây giờ, cô nương lại đây, ngày sau lão phunhất định sẽ không bạc đãi cô nương.”
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tả An Chi.
Đông Phương Bất Bại “phì” một tiếng cười: “Nếu như lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614376/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.