Có đôi khi, người xui xẻo, ngay cả uống nước cũng có thể sặc.
Đã trốn rất xa còn gặp “bạn cũ”, lại còn gặp thêm chủ nợ, quả thực rất xui xẻo.
Vừa mới tránh được Nhạc Bất Quần đuổi giết thì Đông Phương Bất Bại lại tới, Tả An Chi không còn sức mà chạy nữa, chỉ đơn giản coi như không cóchuyện gì xảy ra, nằm trên mặt đất ngước nhìn Đông Phương Bất Bại: “Đãlâu không gặp.”
Nàng đau khổ nghĩ, tưởng đã không bao giờ còn gặp, không ngờ trốn đến đâu cũng đụng phải.
“Cô không trốn?” Đông Phương Bất Bại nhìn nàng hồi lâu mới mở miệng.
“Chạy cũng không thoát, càng kéo dài thì càng lo sợ thôi. Huynh cứ động thủđi.” Tả An Chi nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi thế giới này.
Đông Phương Bất Bại thấy nàng tuy nói năng hùng hồn, nhưng lông mi trêngương mặt trắng trẻo cũng không khỏi run rẩy. Hắn biết nàng sợ hãi, vìvậy cố ý trầm giọng nói: “Nếu sợ chết, vì cái gì còn muốn cấu kết vớiTriệu trưởng lão, hắn đối tốt với cô hơn ta sao?”
“Các ngườiđều không phải thứ gì tốt.” Tả An Chi cảm thấy có một thứ gì đó lạnh lẽo không ngừng chạy tới chạy lui trên cổ nàng, dường như đang muốn tìm một chỗ thích hợp để ra tay. Nàng không thích cảm giác này, vì vậy lại gâncổ mắng tiếp một câu: “Các người đều chỉ muốn lợi dụng ta.” Sau đó nàng mở to mắt, liền thấy trên cổ mình không phải là kiếm, mà là ngón taycủa Đông Phương Bất Bại, trong lòng tự nhiên buông lỏng, nhưng cũngkhông rõ là cảm giác gì. Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614373/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.