Thật ra trải qua một ngày như vậy cũng không có gì không ổn, tay làm hàm nhai, chính là một trải nghiệm mới cho nàng. Bất quá…Tả An Chi giơ haibàn tay dưới ánh mặt trời, nhìn tới nhìn lui. Nếu như nàng chỉ là một kẻ hầu hạ làm việc nặng nhọc để kiếm sống, vậy tại sao bàn tay này khôngnhững không thô ráp chai sạn, ngược lại lại trắng nõn mịn màng?
Không nghĩ ra được câu trả lời, vậy thì không nghĩ nữa. Vừa rồi chuyển gỗ,tay bị vụn gỗ đâm bị thương mấy chỗ, chỗ vết thương đang không ngừng nhỏ máu. Nhưng không tìm thấy băng vải để băng bó, cho nên nàng cũng chỉđành lau tay vào vạt áo. Trong đầu Tả An Chi lại không ngừng suy nghĩtới chuyện khác, bây giờ ăn no rồi, cũng nên tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng mà có ai có thể nói cho nàng, nàng bây giờ là đang ở đâu không? Tả AnChi nghĩ, nếu bây giờ tùy tiện túm một người trên đường lại hỏi thăm,phỏng chừng sẽ bị họ nghĩ là con điên.
Một trận gió lạnh thổiqua, cuốn theo vài chiếc lá rụng bám trên áo nàng. Tả An Chi sợ runngười, liền quyết định tạm thời đến cái phòng củi sáng nay nàng ở đểnghỉ. Tuy là nơi đó sàn nhà rất lạnh, nhưng ít ra cũng tốt hơn đứng đâycho gió thổi.
Nàng vừa định bước chân, chợt nghe thấy xa xa cótiếng bước chân dồn dập, hơn nữa càng ngày càng lại gần. Sau đó lại vang lên một thanh âm hớt ha hớt hải: “Tiểu Cường, tiểu Cường của ta đâu?”
Đột nhiên trong đầu nàng có một linh cảm không nói rõ được, chỉ tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614363/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.