Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Sự việc đã gây ra một sự huyên náo lớn, sôi nổi suốt nửa năm trời, không chỉ làm sụp đổ toàn bộ Phàn gia, mà còn kéo theo nhiều nhân vật chính trị quan trọng của nước láng giềng.

Theo tiếng búa của quan tòa rơi xuống, những kẻ có tội đã nhận được hình phạt xứng đáng, bị giam vào nhà tù.

Phật nói, vạn pháp giai không, duy nhân quả bất không.*

(*Vạn pháp có sinh có diệt, có hợp có tan. Tuy nhiên, đừng vì thế mà cho rằng gieo nhân rồi sẽ không gặt quả. Đã có nhân ắt có quả, nhân quả vĩnh viễn tuần hoàn.)

"Anh không muốn biết tin tức về Phàn Tiêu sao?" Thi Lực Hoa, mặc một chiếc áo lông dày đến mức phô trương, dựa vào cửa viện nghiên cứu hỏi.

Sắp sang năm mới, thỉnh thoảng trên đường có thể nghe thấy tiếng pháo, những tia pháo xuyên qua bầu trời kéo theo tiếng vút lên, nổ tung giữa không trung, kéo Du Thư Lãng đang chìm trong cảm xúc nào đó trở về với thực tại.

"Không muốn biết." Anh nói, cầm tấm thẻ trên ngực mình.

Cơ sở nghiên cứu khoa học không phận sự miễn vào, anh đã ngăn Thi Lực Hoa lại bên ngoài cửa, một tách trà nóng cũng không mời.

"Anh đã xem tin tức chưa?" Người đàn ông chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

"Gần đây tôi khá bận." Du Thư Lãng nhìn qua cánh cửa kính sau phòng thí nghiệm, "Bây giờ cũng vậy."

Thi Lực Hoa khép chặt vạt áo dày nặng, có chút tức giận: "Phàn Tiêu nói anh có tấm lòng Bồ Tát, nhưng tôi thấy không hẳn."

"Anh cứ coi như tôi chưa từng đến đây." Hắn quay người bước đi, vừa đi vừa mắng, "Mẹ kiếp, thời tiết quỷ quái gì thế này, chết cóng mất thôi!"

Không đợi bóng dáng của Thi Lực Hoa biến mất, Du Thư Lãng đã dùng thẻ từ mở cửa trở về phòng nghiên cứu, căn phòng trống trải chỉ còn mình anh, mọi người đều đã về nhà đón Tết.

Đi qua phòng thí nghiệm thật dài, tận cùng bên trong là phòng trà nước, trên bàn ăn có một hộp mì ăn liền đã ăn dở nguội lạnh, nước súp đông cứng lớp dầu, trông rất mất khẩu vị.

Du Thư Lãng cho mì ăn liền vào túi, ném vào thùng rác, sau đó pha cho mình một tách trà.

Phòng nước có một cửa sổ nhỏ, hướng ra sân sau của tòa nhà.

Cơ sở nghiên cứu dược phẩm Trường Lĩnh vốn là tòa nhà cũ của trường học, sân sau của tòa nhà cũ hầu như không được quản lý, cỏ hoang phủ đầy tuyết, lạnh lẽo trơ trọi.

Một nhành cỏ dại đã vướng vào một chiếc túi nhựa, bên trong túi chứa đầy gió, rì rào rung động.

"Ta có thể thả túi nhựa lên cao, cao hơn cả diều." Du Thư Lãng bỗng nhiên nhớ lại lời Phàn Tiêu từng nói.

Ngồi trên bãi cỏ của công viên Đầm Lầy, người đàn ông cắn điếu thuốc lệch một bên, nhìn những con diều trên trời, tự mãn nói: "Chủ nhiệm Du muốn xem không? Muốn xem thì tôi thả cho anh một cái."

Du Thư Lãng đứng trước cửa sổ từ từ uống một ngụm trà, anh đang nghĩ mình đã trả lời như thế nào lúc đó, hình như là: Trẻ trâu.

Lấy lại tinh thần, Du Thư Lãng lảng tránh tầm nhìn, đặt tách trà xuống, bước vào phòng thí nghiệm.

Vừa rồi anh không nói dối Thi Lực Hoa, thời gian này anh thực sự rất bận. Nhận dự án mới, lại bận rộn chuẩn bị thi tuyển sinh thạc sĩ, anh là thí sinh lớn tuổi nhất trong ngành dược học năm nay, trước kỳ thi, bạn học cũ hẹn anh uống rượu, khích lệ: Cố lên Du Tử, thi đậu rồi, là có thể sờ tay bạn học "nhỏ" được rồi.

Du Thư Lãng uống rượu rất vui vẻ, cong môi: "Rất mong chờ."

Tất cả đều là người trong vòng y dược, tại bữa tiệc tự nhiên có người nhắc đến tin tức lớn của nước láng giềng.

Du Thư Lãng cười sang sảng tiếp lời: "Tiểu nam sinh còn chưa nói đủ, sao lại chuyển đề tài."



Qua vòng sơ khảo, Du Thư Lãng bây giờ đang bận rộn chuẩn bị thi vòng hai.

Anh ngày đêm chôn mình trong tài liệu sách vở, gỡ bỏ tất cả ứng dụng không liên quan trên điện thoại, chặn đứng mọi thông tin, không nghe đến chuyện thế sự.

Mùa đông phương bắc đêm đến sớm, ngồi trước bàn thí nghiệm cho đến khi trời tối mịt, Du Thư Lãng không thể không đứng dậy bật đèn. Điện thoại kết nối với dây sạc, để ở chế độ im lặng tại cửa vào, Du Thư Lãng bật đèn, thoáng nhìn điện thoại.

Có bốn năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ điện thoại cố định trong thành phố. Sau khi tháo dây sạc, Du Thư Lãng gọi lại, trong điện thoại vang lên lời tuyên truyền của Bệnh viện Số 1 thành phố.

Chẳng mấy chốc, cuộc gọi được kết nối, người bên kia rõ ràng đã nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, ngay khi kết nối liền nói ra tên: "Anh Du Thư Lãng phải không? Cuối cùng cũng liên lạc được với anh."

Du Thư Lãng hiện giờ không có thân nhân, cảm thấy mình không liên quan đến câu "cuối cùng".

"Xin hỏi tìm tôi có việc gì?" Anh hỏi.

"Anh quen biết Ngô Ngọc Bình không?"

Du Thư Lãng dừng một chút: "Ai?"

.......

Khoa nội trú của bệnh viện vào đêm giao thừa cuối cùng không còn chật cứng nữa.

Người Trung Quốc coi trọng cả nhà đoàn viên, cũng coi trọng cầu một năm may mắn, do đó những bệnh nhân không cấp bách sẽ không đến bệnh viện vào thời gian này để tránh xui xẻo.

Du Thư Lãng gõ cửa phòng bệnh bốn người, hiện giờ chỉ có hai người ở.

Trong lúc anh vẫn đang kiểm tra tên bệnh nhân treo trên giường bệnh, người phụ nữ nằm nửa người bên cửa sổ, đã gọi một tiếng: Du lão đệ.

Gặp mặt, khuôn mặt mơ hồ trong đầu Du Thư Lãng mới trở nên rõ ràng, nhưng lại không giống như trước, người phụ nữ hiện giờ khô héo hơn nhiều so với trong ký ức.

Anh bước qua, đứng trước mặt người phụ nữ, nhẹ giọng nói: "Chị Ngô, đã lâu không gặp."

Du Thư Lãng và Ngô Ngọc Bình lần đầu gặp nhau cũng tại bệnh viện, hai năm trước, con trai của Vũ Ngọc Bình được chẩn đoán mắc khối u ác tính trong não, cô không chịu nổi cú sốc, trong cơn sụp đổ đã ôm con nhảy qua rào chắn bệnh viện.

Trong lúc hoảng loạn, đứa trẻ trượt khỏi vòng tay của cô, giữa lúc sinh tử nguy kịch, là Du Thư Lãng và Phàn Tiêu cùng nhau cứu đứa nhỏ.

Khi đó Phàn Tiêu... Du Thư Lãng ngừng suy nghĩ, hỏi: "Chị Ngô, chị bị bệnh gì?"

Ngô Ngọc Bình gầy như cành khô, vỗ vỗ trên ghế, mời Du Thư Lãng ngồi xuống.

"Tôi," chỉ một từ, như thể đã dùng hết tiếng thở dài của cả đời, "Ung thư gan, không còn sống được bao lâu nữa. Bác sĩ nói, trong cơ thể gia đình chúng tôi đều mang loại 'vi khuẩn' này, con trai tôi mọc trong não, còn tôi thì mọc trên gan."

Du Thư Lãng chậm rãi nhíu chặt mày: "Tôi nghe nói con trai chị đã hồi phục rồi."

Nước mắt Người phụ nữ lấp lánh ánh thêm một nét cười, cô gật đầu: "Nhờ có anh và Phàn tổng, Thiêm Thiêm đã trải qua hai cuộc phẫu thuật, vài giai đoạn hóa trị, bác sĩ nói, đã không còn nghiêm trọng nữa."

Du Thư Lãng nhẹ nhàng an ủi: "Chị cũng sẽ khỏi bệnh, giống như Thiêm Thiêm."

"Tôi không còn hy vọng nữa, giai đoạn cuối, không sống được bao lâu." Người phụ nữ nhìn về góc tường, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ, "Nói thật, tôi rất sợ chết, nếu tôi chết, Thiêm Thiêm sẽ ra sao? Trên thế giới này chỉ có mình tôi là người thân của nó, nó còn nhỏ xíu, cô đơn lẻ loi, làm sao tôi yên tâm?"

"Nhưng sợ hãi thì có ích gì? Cuối cùng tôi cũng không thể chống lại số mệnh." Người phụ nữ chỉ lớn hơn Du Thư Lãng vài tuổi, nhưng đã bị bệnh tật hành hạ đến xanh xao già nua, cô dùng bàn tay gầy guộc lau đi nước mắt trên mặt, sau vài lần do dự đã mở lời một cách dè dặt: "Du lão đệ, tôi biết cậu là người tốt, mạng sống của Thiêm Thiêm là do cậu ban cho, cậu chính là cha mẹ tái sinh của nó. Sau khi tôi chết, Thiêm Thiêm chắc chắn sẽ được gửi đến trại trẻ mồ côi, có thể nhờ cậu... nhờ cậu thường xuyên ghé thăm nó không?"

"Tôi biết điều này sẽ gây ra nhiều phiền phức cho cuộc sống của cậu, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác, trên thế giới này người có thể đối tốt với Thiêm Thiêm, có thể tin tưởng, bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến hai người, cậu và Phàn tổng."

"Phàn Tiêu." Du Thư Lãng vô thức lặp lại.



"Điện thoại của cậu ấy không liên lạc được, nên tôi chỉ có thể tìm đến cậu." Ngô Ngọc Bình nói năng lộn xộn, "Thiêm Thiêm rất ngoan và biết nghe lời, dù còn nhỏ nhưng ít khi khóc, cậu chỉ cần đến xem nó sống có tốt hay không, có khỏe mạnh hay không, có vui hay không là được."

Du Thư Lãng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai người phụ nữ: "Chị Ngô, chị đừng quá kích động, chúng ta từ từ nói."

Anh an ủi: "Hiện nay, nhà nước có rất nhiều chính sách chăm sóc nuôi dưỡng trẻ mồ côi, chị không cần quá lo lắng."

Người phụ nữ im lặng, sau một hồi mới bất đắc dĩ mở lời: "Chính sách đều tốt, nhưng tôi hy vọng bên cạnh nó có một người luôn nhớ đến nó, cũng khiến nó nhớ đến."

Du Thư Lãng đặt tay lên đầu gối, nhẹ nhàng gấp nếp quần tạo ra vài nếp nhăn.

Người phụ nữ nhìn Du Thư Lãng, trong mắt sinh ra hy vọng cố chấp: "Bây giờ nó còn không nhớ, sau này cũng sẽ quên tôi, thế giới rộng lớn như vậy, nhưng nó lại chỉ có thể lẻ loi một mình, thật là đáng thương."

Du Thư Lãng từ bên ngoài bóp bóp hộp thuốc lá trong túi quần, một lúc không nói gì.

"Du lão đệ, cậu có thể từ chối." Người phụ nữ có làn da chùng nhão nở nụ cười: "Làm mẹ thì ích kỷ, luôn nghĩ đến con mình trước, cậu không cần phải..."

Lời của cô bị gián đoạn bởi tiếng bước chân vừa nhẹ vừa vụn trên hành lang, sau đó là tiếng nói trầm ấm của một người phụ nữ trung niên.

"Thiêm Thiêm, đừng chạy. Đây này, mẹ của con ở trong phòng này."

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, cửa phòng xuất hiện một cậu bé nhỏ, cậu bị một bàn tay to lớn phía sau túm lấy, bật cười khanh khách.

"Hai người sao lại đến đây?" Ngô Ngọc Bình vươn tay về phía đứa nhỏ, "Đến đây, Thiêm Thiêm, đến đây với mẹ nào."

Người phụ nữ trung niên hơi mập, chạy theo đứa nhỏ thở hồng hộc, bà lấy lại hơi thở mới nói: "Mẹ của Thiêm Thiêm, cô chưa tìm được người chăm sóc trẻ em à? Sắp đến Tết rồi, chồng và con trai tôi đều giục tôi về nhà đón Tết, giờ vé xe đã mua xong rồi, là chuyến xe tối nay, cô xem xử lý thế nào?"

Thiêm Thiêm hiện giờ hai tuổi rưỡi, nhưng thấp hơn đứa trẻ bình thường, cậu đang ở độ tuổi hiếu động, lăn lộn trong vòng tay mẹ một lúc rồi trườn xuống giường.

Cậu không thường xuyên gặp người lạ, bây giờ nhìn Du Thư Lãng có chút tò mò, bước từng bước nhỏ một, nghiêng đầu nhìn vào mắt Du Thư Lãng.

Đứa trẻ từng chỉ mới ba bốn tháng tuổi, giờ đã lớn thành một đứa nhỏ chập chững, tóc vẫn còn thưa thớt, không che kín vết sẹo trên đầu.

Du Thư Lãng nhìn vào đôi mắt tròn xoe của đứa nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Một nụ cười, liền bị bé con dính chặt.

Đứa nhỏ tiến lại gần anh, giơ tay lên, dùng những ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm nắm lấy ngón cái của Du Thư Lãng...

Bên ngoài phòng bệnh, Thi Lực Hoa dựa vào góc khuất sâu trong hành lang gọi điện thoại.

"Những gì anh yêu cầu tôi đều đã làm xong, tôi đã bảo Ngô Ngọc Bình liên lạc với Du Thư Lãng. Anh nghĩ Du Thư Lãng sẽ nhận nuôi Thiêm Thiêm sao? Anh ta điên rồi à? Đứa nhỏ kia có quan hệ gì với anh ta đâu chứ?"

Trong điện thoại, giọng nói trầm thấp mơ hồ truyền đến: "Cậu không hiểu về anh ấy."

Thi Lực Hoa hừ một tiếng: "Đó là một đứa nhỏ, không phải mèo con hay chó con. Nếu anh đoán sai thì sao? Đưa Thiêm Thiêm vào viện bảo trợ à? Bác sĩ nói Ngô Ngọc Bình không còn sống được bao lâu nữa đâu."

"Nếu Du Thư Lãng không nhận nuôi Thiêm Thiêm, thì tôi sẽ nuôi." Giọng nói trong điện thoại lười biếng nhưng lại rất nghiêm túc.

"Anh nuôi?" Thi Lực Hoa kinh ngạc, "Không phải chứ, sao tôi cảm thấy không nhận ra anh nữa?"

"Đó là đứa nhỏ chúng tôi cùng cứu, nhất định sẽ lớn lên hạnh phúc, sẽ có người nói cho nó biết, thế giới này thực ra cũng không tệ."

—------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.