Editor: Gấu Gầy
"Tôi đã 19 năm không đến biển."
Chỉ có một chiếc đèn tường được bật trong phòng, là Phàn Tiêu để lại cho Du Thư Lãng.
Ánh sáng vàng nhạt làm cho đồng tử hiện lên màu ấm mơ hồ, Phàn Tiêu chìm trong ghế sofa, vẻ mặt mơ hồ mệt mỏi.
"Tôi gặp phải cơn sóng thần lớn ở Indonesia khi tôi bảy tuổi, bạn biết đấy, có rất nhiều người chết trong cơn sóng thần đó."
Đôi mắt Du Thư Lãng bỗng nhiên trở nên nặng nề, đầy vẻ kinh ngạc. Cơn sóng thần lớn ở Indonesia mà Phàn Tiêu nói đến xảy ra cách đây 19 năm, được mệnh danh là cơn sóng thần kinh hoàng nhất từ trước đến nay, gần 300.000 người đã mất mạng trong thảm họa đó.
Không ngờ Phàn Tiêu lại là người sống sót từ thảm họa khủng khiếp đó!
"Nước ấm hay bia?" Du Thư Lãng hỏi sau một hồi im lặng.
Phàn Tiêu cười gượng: "Bia."
Bia trong tủ lạnh nhỏ của khách sạn tỏa ra hương thơm đậm đà của mạch nha, nhẹ nhàng khuấy động không khí nặng nề trong phòng.
Phàn Tiêu uống một ngụm bia, ánh mắt trống rỗng: "Lúc đó cả gia đình tôi đang nghỉ mát trên đảo, hôm đó chợt muốn đi chợ địa phương, tôi vẫn nhớ mùi hương của cơm nếp nóng hổi được gói trong lá chuối trên chợ."
Đôi môi ẩm ướt từ từ mở ra: "Đến nỗi nhiều năm sau, trước mỗi cơn ác mộng kinh khủng đều có mùi thơm của cơm nếp quanh quẩn."
"Nhưng vừa rồi không hề mơ, tôi lại ngửi thấy mùi vị đó, tôi giấu mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-tu-dien/3361975/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.