Kết quả là, trong tiếng gầm gừ của Phàm, Tu Tâm trở lại chùa Thanh Thủy còn chưa đến nửa ngày đã bị đuổi xuống núi.
Phía sau cậu là đám người nhịn xuống nước mắt không dám kêu rên, chỉ có thể từ xa nhìn theo -- Tu Tâm sư huynh anh mau trở về a! Chúng em không thể tự chịu đựng được.
Trong tiếng khóc thầm lặng của các đệ tử, trưởng lão chùa Thanh Thủy đi đến bên cạnh Phàm hỏi ông: "Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không phải đài. Lúc đầu không một vật, nơi nào gây bụi bặm?, Tu Tâm trời sinh ngộ tính tốt, ông cần gì nhất định phải đuổi nó xuống núi nhập thế? Ông không sợ nó không trở lại nữa, bị ai bắt cóc sao? "
"Nó dám?!" Phàm dùng thiền trượng trong tay mình gõ gạch tức giận nói: "Ai dám đem Tu Tâm bắt đi? Ông già này đánh gãy chân chó của gã! "
Trưởng lão nhìn ông thật sâu, sau đó nói: "Ông vốn không biết thân thế Tu Tâm, đột nhiên mới phát hiện giáo dục của mình có vấn đề đối Tu Tâm. Sau khi tước đoạt thời thơ ấu của nó cảm thấy trong lòng có thẹn, cho nên mới cố ý muốn cho nó một lần nữa cảm thụ thế giới này? "
"......" Phàm thật lâu không nói gì, nửa ngày sau vịt chết mỏ vẫn còn cứng cứng rắn biện giải: "Ông cũng không phải chưa từng điều tra qua, cha mẹ ruột của nó đối xử với đứa nhỏ bị ôm nhầm kia có bao nhiêu tốt! Thật sự là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ hóa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-tu-bi-gioi-giai-tri-bat-coc/2732722/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.