Nhậm Hoài Tô khôngmấy hứng thú với Kiêu Trùng, nhìn con dòi trên mái ngôi miếu, trầm ngâmchốc lát,“Giống này dù không phải thần của vạn trùng, nhưng hẳn phải cócan hệ..Đây là cái kén.” Y trở lại cửa miếu, nhìn cái kén trên thần tọa, “Nếu vật xuất hiện năm ấy chỉ là một yêu quái ong chưa kéo ken, vậy hẳn nhiên có mình sâu. Sau khi đuổi sâu hại, nó hóa thành nguyên hình kéokén, thôn dân đương nhiên sẽ cho rằng nó đã bỏ đi, sau đó coi kén nàynhư thần vật mà thờ cúng.”
”Nó không phải là Kiêu Trùng.” Lục Cô Quang biến sắc,“Nhưng có thể là đồng loại.”
Nhậm Hoài Tô gật đầu,“Chỉ không rõ vì sao nó đã kéo kén còn ra ngoài giết người ăn thịt, tàn hại nhân mạng?”
Sắc mặt Lục Cô Quang âm trầm,“Lôi nó ra là biết.”
Trời đã hoàng hôn, bóng chiều dần xuống dày, quanh miếu thờ theo đó dâng lên lớp yêu khí màu lục tối, gợn sóng theo từng luồng gió. Lục Cô Quangvung tay, một lá bùa màu đen bắn vào miếu thờ, đính trên thần tọa, nhưng dù lá bùa bắt hồn đã được đính vào, trong miếu vẫn im lìm không chútđộng tĩnh.
Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang đều giật mình, bùa ngựquỷ của Lục Cô Quang còn lợi hại hơn bùa đạo, nhưng bắn vào miếu thờ lại không mảy may phản ứng? Y nhíu mày,“Vật bên trong có khả năng không sợhồn phách, cho nên không thể dùng thuật bắt hồn bức nó ra ngoài.” Lục Cô Quang nhướn mày,“Giống không sợ hồn phách nhưng lại ăn thịt người, chỉcó thể là yêu vật tu hành nhiều năm nhưng lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-toi/2147372/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.