“Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏingươi, từ bé đến lớn ngươi thực sự chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấynăm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi đã ở Bích Phi tự bao lâu? Nói hết cho ta biết, lập tức nói cho ta biết!”
….
Thành Mậu Uyển.
Chùa Bích Phi.
Đó là một ngôi chùa hoàng gia.
Bích Phi tự không phải ai cũng có thể ra vào, toạ lạc ở phía nam thành. Chùa không lớn, nhưng được chạm trổ tinh tế, sơn son thiếp vàng, lộng lẫynguy nga, hai cánh cửa đại môn làm bằng gỗ đàn hương, giá trị đã khôngbiết bao nhiêu mà kể, vòng cửa làm bằng vàng ròng, cả hai thứ này đềukhắc chi chit tiếng Phạn, không rõ là kinh văn hay chú ngữ.
Ởthành Mậu Uyển, chùa Bích Phi thực ra không quá nổi tiếng, thậm chí dântrong thành rất ít người biết được sự tồn tại của nó. Hương hoả nơi đâykhông vượng, quanh năm vắng bóng người ghé thắp hương lễ Phật. Thườngngày đại môn đóng chặt, chưa từng nhìn thấy kẻ ra vào, lại thêm nhữngdòng tiếng Phạn khó đọc trên cánh cửa, qúa nửa người dân vùng lân cậnkhông biết chốn lầu son gác tía này là một ngôi chùa, mà tưởng là tư gia của một phú hào nào đó.
Chùa không gõ chuông đã đành, còn chẳng đọc kinh buổi sớm, quanh năm im lìm không tiếng động.
Đây là nơi Nhậm Hoài Tô sống.
Trong chùa chỉ có hai người, một là Nhậm Hoài Tô, người còn lại pháp hiệu làVong Quy, là một lão tăng năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-toi/2147348/chuong-3-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.