Lúc Tô Bạch rời đi ký túc xá, đúng lúc gặp Sở Triệu vừa đưa Lưu Hòa lên xe cấp cứu trở về, Sở Triệu nhìn thấy Tô Bạch, lập tức kéo hắn qua một góc vườn hoa.
- Tôi nói này người anh em, có phải súng của tôi bị cậu lấy đi không? Tô Bạch đưa súng cho Sở Triệu.
Sở Triệu lập tức cẩn thận tháo băng đạn ra kiểm tra, sau khi kiểm tra số lượng viên đạn trong súng, anh ta mới cất súng đi.
- Tôi nói này người anh em, không phải bây giờ cậu đã biếи ŧɦái tới mức cầm dao đi gϊếŧ người còn chưa đã nghiền, còn học theo đám người nước Mỹ, dùng súng đi gϊếŧ người mới thấy thích thú? Như vậy cũng không thể dùng súng của tôi.
Tô Bạch lắc đầu nói:
- Không phải, tôi không sao.
Sở Triệu không tin nhìn người bạn này, sau đó Sở Triệu đưa tay ra, vỗ vai Tô Bạch:
- Người anh em, tuy tôi không thích bộ cảnh phục này, nhưng mà dù sao…Tôi cũng là cảnh sát, trước đó những người mà câu lạc bộ của chúng ta gϊếŧ đều không phải là người tốt lành gì, trong lòng chúng ta đều có thể tự mình an ủi, xem như chúng ta thay trời hành đạo, nhưng có một phòng tuyến cuối cùng không được đụng vào, đừng lạm sát người vô tội, được không?
Tô Bạch hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, lập tức cười nói.
- Chuyện đó, tôi tự có chừng mực, tôi hiểu!
- Đúng rồi, người bạn học trong ký túc xá của cậu phát bệnh, lúc tôi đưa cậu ta lên xe cấp cứu đã kiểm tra qua, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-thanh-khung-bo/4499706/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.