Ngồi cạnh giường bệnh của chồng ở bệnh viện, Leah Pearl vừa đan vừa thỉnh thoảng liếc nhìn chồng. Từ khi Manny Pearl bị bắn, bà không lúc nào không ở bên chồng.
Leah mỉm cười, nhớ lại những khi nói về chuyện thêu thùa đan lát của bà, Manny thường thích đùa là "việc làm đó ít ra cũng giúp cho bà ấy nghĩ đến một cái gì đó trong khi bà ấy nói". Chả là tính bà hay nói, mà nói thì chuyện nọ xọ chuyện kia, chẳng ra đâu vào đâu.
Bà nhìn chồng và thấy một tay thò ra ngoài giường. Lo ngại, bà đưa tay bắt mạch. Không sao, mạch vẫn đều. Người ta đã bỏ ống thở ra cho ông. Yên tâm, ba nhẹ nhàng nhấc tay chồng đặt dưới chân rồi lại quay ra đan. Một lát sau, bỗng nhiên Manny cựa quậy. Bà mừng rỡ, đây là lần đầu tiên ông ấy cựa quậy kể từ cái buổi sáng Noên khủng khiếp ấy.
- Đổ vô lại! Đồ ăn cướp! - Ông chợt hét to.
- Anh yêu - Leah gọi chồng, một tay đưa ra bấm chuông. Manny ngoảnh nhìn ba.
- Ờ! Em đấy ư? - Ông khẽ nói. Rồi ông nhíu mày hỏi - Chúng đã giết cả ba người, phải không? Chính mắt anh đã trông thấy.
- Vâng, Manny - Leah đáp - Nhưng chúng nó không giết anh.
- Em tưởng thế ư? À, chúng có lấy xe không?
- Không, Manny. Em đã đưa xe về nhà, không xây sát gì cả.
Một bác sĩ trẻ bước vào và xem bệnh cho Manny. Ông giơ bàn tay.
- Mấy ngón, ông Pearl?
- Hai - Manny trả lời - Chính cái gã mục sư ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-sung-truot/84115/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.