Tôn Lãm biểu hiện trước sau như một, không có bất kỳ thay đổi thất thường nào, anh kiên nhẫn hỏi thăm tình hình của Nhạc Ngưỡng, rồi sau đó nói chuyện cùng Lộ Tĩnh Chi: “Vốn dĩ cháu tính đến đây cùng Lộ Lộ và Thư Hồng, nhưng hai người bọn họ tối hôm qua đều đã đi công tác, nói không chừng ngày mai mới có thể trở về, cho nên cháu liền tới đây xem tình hình của Ngưỡng Ngưỡng trước.” Thở dài một tiếng, trong lòng Nhạc Ngưỡng tràn ngập cảm xúc không nói nên lời. Lộ Tĩnh Chi liên tục gật đầu phụ họa với anh ta, rồi hỏi thăm một cách khách sáo về tình hình gần đây của Tôn Lãm, trước kia anh ta cũng là một đứa trẻ lớn lên ở khu nhà bọn họ, đã lâu không gặp, Lộ Tĩnh Chi hẳn là có nhiều điều muốn hỏi. Nhạc Ngưỡng yên lặng nằm trên giường bệnh, nhìn hai người họ nói chuyện phiếm, ánh mắt dừng trên người Tôn Lãm, vẻ mặt thổn thức. Nếu lúc đó cô không cứng đầu như vậy và không nhất quyết một lòng với Trần Bạc Viễn, thì có lẽ cô đã rung động trước Tôn Lãm, người luôn chân thành và quan tâm cô vào thời điểm đó. Nếu lúc ấy cùng Tôn Lãm ở bên nhau, có lẽ hiện tại không chừng hai người đã kết hôn? Nghĩ đến đây, Nhạc Ngưỡng ý thức được suy nghĩ của mình không thực tế và viển vông, vì thế nhanh chóng thu hồi những cảm xúc đó, đúng lúc này, Trần Bạc Viễn vừa ra ngoài mua bữa sáng về, gõ cửa. Sau khi bước vào, nhìn thấy Tôn Lãm, anh cũng không ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn tự nhiên, nhiệt tình kéo ghế ngồi sang một bên, với ánh mắt quan tâm của đàn anh hỏi thăm: “Tiểu Lãm đến rồi, em ăn sáng chưa?” Tôn Lãm hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Viễn ca, em ăn rồi.” Xem bộ dạng này, hai người dường như đã gặp nhau từ trước, bằng không sẽ không quen thuộc như vậy. Trần Bạc Viễn một bên cùng bọn họ nói chuyện, một bên giúp Nhạc Ngưỡng dọn một cái bàn nhỏ, sau đó đặt một chén canh thanh đạm lên đó, khi đưa cho cô đôi đũa còn không quên dặn dò một tiếng: “Trong tiệm không có trứng chiên, anh liền bảo họ thay bằng nấm, em ăn được không?” Nhạc Ngưỡng vẻ mặt thờ ơ cầm lấy đôi đũa, sau đó Trần Bạc Viễn lại đưa mắt nhìn về phía Tôn Lãm, vừa định nói, Tôn Lãm tựa hồ đã nghĩ ra điều gì, chủ động nói: “Viễn ca, em nghe Lộ Lộ nói gần đây anh có đi xem mắt phải không? Nếu không ngại, em có một người em họ vừa mới về nước gần đây. Cô ấy nhỏ hơn anh hai tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Trung ở Hồng Kông, năm nay dự định về nước phát triển, ngoại hình cũng khá ổn.” Nghe vậy, Lộ Tĩnh Chi lập tức nhớ tới em họ của Tôn Lãm: “Tiểu Lãm, em họ mà cháu đang nói đến không phải tên là Nhiễm Nhiễm sao?” Vừa nghe đến cái tên này, Nhạc Ngưỡng có chút hình dung. Tôn Lãm so với những đứa trẻ trong khu lúc ấy có thể nói là ưu tú, đồng thời gia cảnh cũng rất tốt, cha mẹ là thành phần trí thức liền không nói, mấu chốt là họ hàng hai bên cũng đều vô cùng cao quý, những người cùng thế hệ với Tôn Lãm trong gia đình đều rất xuất sắc, trước kia cô cũng đã nghe nói qua cái tên Nhiễm Nhiễm. Nếu Nhạc Ngưỡng nhớ không lầm, Hạ Nhiễm Nhiễm lúc ấy là một nữ sinh nổi tiếng được tuyển thẳng vào cấp ba, quan trọng nữa là vô cùng xinh đẹp, chân cũng dài. Tôn Lãm gật đầu: “Dì Lộ, người cháu đang nói chính là cô ấy, Hạ Nhiễm Nhiễm.” “À, hóa ra vậy! Viễn Viễn à, cháu còn nhớ Nhiễm Nhiễm không?” Trần Bạc Viễn nhẹ nhàng cười cười lắc đầu nói: “Cháu không có ấn tượng gì.” Lộ Tĩnh Chi vội giúp anh nhớ lại: “Hồi đó bố cháu bị ngã và phải nhập viện vào năm cháu học cấp ba đó. Bác sĩ điều trị cho bố cháu chính là bố Nhiễm Nhiễm, không phải lúc ấy cháu đến nhà ông ấy ăn cơm sao?” Nhạc Ngưỡng nghe vậy lông mày khẽ nhúc nhích, còn có chuyện này sao? Cô thậm chí không biết! Lộ Tĩnh Chi vừa nói, Trần Bạc Viễn liền có ấn tượng, vẻ mặt bừng tỉnh nhớ ra: “Ồ, cháu nhớ ra rồi. Chính là cô bé trên mặt có hai lúm đồng tiền đó ạ?” “Đúng vậy, không nghĩ tới hai ngươi còn có duyên như vậy, nếu anh cảm thấy thích hợp có thể nói, em sẽ giúp. Hai người trao đổi phương thức liên hệ, sau đó hẹn thời gian gặp mặt.” Tôn Lãm khách khí nói, Lộ Tĩnh Chi cảm thấy rất đáng tin cậy, cô gái đó gia cảnh tốt, người cũng ưu tú, nói thật ở thời điểm này nhân duyên không dễ tìm, cơ hội này không dễ mới có được. Lộ Tĩnh Chi lo lắng cho Trần Bạc Viễn, vội vàng ở bên thuyết phục anh. Nhạc Ngưỡng không nói lời nào, nhìn chằm chằm Trần Bạc Viễn đang gật gật đầu đồng ý: “Vậy phiền Tôn Lãm rồi.” Nghe Trần Bạc Viễn nói như vậy, Nhạc Ngưỡng gần như ngay lập tức muốn ngồi dậy, trong đầu thầm bất mãn quát lớn, mẹ nó anh ta nôn nóng muốn kết hôn đến vậy sao? Ai cũng có thể đi hẹn hò? Ai cũng không từ chối? Nhưng cô lại không nói được gì, cũng không biết mình tức giận ở chỗ nào nên chỉ có thể kìm nén tức giận, ủ rũ không vui mà im lặng. Lúc sau tâm tình của cô không tốt, mặc kệ người khác nói cái gì đều uể oải phụ họa, bọn họ cho rằng Nhạc Ngưỡng là có chút mệt mỏi, cho nên Tôn Lãm cũng không ở đây lâu nữa, nhìn đồng hồ rồi chào mọi người ra về. Nhưng trước khi đi, còn chủ động nói vài câu với Nhạc Ngưỡng: “Ngưỡng Ngưỡng, thêm WeChat của tôi đi, ngần ấy năm rồi, chúng ta có nên cho qua chuyện năm đó không?” Nhạc Ngưỡng lúc này mới phản ứng lại, lúc trước vì tránh né Tôn Lãm theo đuổi, cô đã cho anh vào danh sách đen. Thình lình mà nói ra điều này, cô ngượng ngùng gật đầu, cười cười: “Có chứ, có chứ.” Ngay khi Tôn Lãm rời đi, Lộ Tĩnh Chi liền ngồi xuống hỏi: ” Ngưỡng Ngưỡng, Tiểu Lãm vừa rồi là có ý gì? Tại sao con lại chặn nó trên Wechat?! Nó đã đắc tội gì với con? Con người Tiểu Lãm tốt như vậy mà?” Nhạc Ngưỡng không biết trả lời thế nào, giải thích: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, giữa bọn con có một số hiểu lầm nhỏ. Mà thôi, mẹ cũng đừng hỏi, bởi vì…” “Hiểu lầm? Có phải là vì năm đó con từ chối lời tỏ tình của Tiểu Lãm nên đã cố ý chặn người ta? Mẹ nói này, sao con lại nhỏ nhen như vậy chứ?” Lộ Tĩnh Chi giận sôi máu, dường như đã đi guốc trong bụng Nhạc Ngưỡng, thậm chí việc cô chặn Tôn Lãm mà bà cũng biết. Có Trần Bạc Viễn ở bên, Nhạc Ngưỡng thực sự rất xấu hổ, liên tục ngăn lại lời nói của Lộ Tĩnh Chi: “Được rồi, được rồi, mẹ đừng nhắc đến chuyện hồi đó nữa.” Lộ Tĩnh Chi nhìn theo ánh mắt của Nhạc Ngưỡng, cũng ý thức được Trần Bạc Viễn còn ở bên cạnh, vì thế để giữ thể diện cho Nhạc Ngưỡng mà không tiếp tục nói tiếp nữa, chỉ là hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó lại tươi cười cùng Trần Bạc Viễn nói về chuyện xem mắt. Lộ Tĩnh Chi vừa mở miệng liền liến thoắng như cái máy hát, mãi không ngớt lời, cũng may Trần Bạc Viễn vô cùng kiên nhẫn. Bị bà lôi kéo nói lâu như vậy cũng không hề sốt ruột mà vẫn nhẹ nhàng nghe lời. Nhạc Ngưỡng vốn tưởng rằng Trần Bạc Viễn sẽ sớm rời đi, nhưng không ngờ Lộ Tĩnh Chi mới là người rời đi: “Viễn Viễn à, vậy phiền cháu ở lại đây chăm sóc Ngưỡng Ngưỡng giúp dì, buổi chiều dì còn có buổi diễn tập, không đi không được…” Nghe nói lời này, Nhạc Ngưỡng từ trên giường bật dậy, vẻ mặt nghi hoặc dò xét: “Mẹ, mẹ có buổi diễn tập gì vậy? Trần Bạc Viễn cũng có việc, mẹ để anh ấy ở đây chăm sóc con không thấy xấu hổ sao?” “Không sao, cháu không có việc gì.” Trần Bạc Viễn cười đáp, Lộ Tĩnh Chi liếc nhìn thời gian, phát hiện sắp không kịp, vì thế vội vàng dặn dò một câu: “Viễn Viễn ở đây thì mẹ yên tâm, lại không phải người ngoài. Mẹ sắp muộn mất rồi, đi trước nhé!” Nhạc Ngưỡng thật sự không ngờ rằng mẹ ruột của mình lại bỏ mặc con gái nằm viện như thế này mà đi mất, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Lúc này phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Nhạc Ngưỡng tức giận nói: “Tôi không cần anh chăm sóc, nếu anh có việc gì thì có thể đi bất cứ lúc nào, để tôi yên.” Trần Bạc Viễn mỉm cười ngồi xuống bên giường, tiện tay cầm một quả táo, sau khi gọt vỏ, bẻ thành hai phần, đưa cho Nhạc Ngưỡng một phần: “Có một cuộc thi biểu diễn ở gần tiểu khu. Mẹ em và dì Dư sẽ biểu diễn trước các khách quý, hai ngày nay họ phải tập dượt liên tục. “ Trung đoàn ca múa nhạc trung niên và cao tuổi, Nhạc Ngưỡng đã hiểu. Nhưng cô không biết tại sao Trần Bạc Viễn lại biết rõ như vậy? Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, không cần nghĩ nhiều, Trần Bạc Viễn có thể đoán được, thản nhiên giải thích: “Anh có nghe nói qua.” “Ồ!” Nhạc Ngưỡng thu lại vẻ mặt, cắn một miếng táo giòn tan. Đang muốn tìm đề tài nào đó nói chuyện với Trần Bạc Viễn để phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trong căn phòng này, Trần Bạc Viễn đã mở miệng trước, hỏi cô: ” Ngưỡng Ngưỡng, em không thích Tôn Lãm sao? Tại sao em lại từ chối cậu ấy?” Anh không nói thì không sao, vừa nói thì Nhạc Ngưỡng liền tức giận. Tình cảm của cô bao nhiêu năm nay anh cũng không biết, vậy thì cứ để cho qua đi, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đâm vào tim cô, điều này thật sự khiến Nhạc Ngưỡng khó chịu. Cô vô thức mở miệng, nhưng lời nói đến môi, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Trần Bạc Viễn, cô giống như một quả bóng cao su, đột nhiên bị xì hơi. “Tôn Lãm và em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuấn tú lịch sự, gia cảnh lại tốt, nỗ lực cầu tiến. Là người đàn ông tốt hiếm có, tại sao em lại không thích?” Trần Bạc Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, từng câu từng chữ nghi vấn, Nhạc Ngưỡng cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt anh: “Không thích là không thích, nào có nhiều lý do như vậy? Lại nói anh đi, cũng gặp gỡ rất nhiều cô gái rồi, không phải cũng là không thích sao? Chẳng lẽ anh chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn? Chó chê mèo lắm lông!” Nghe những lời cô nói, Trần Bạc Viễn tự cười một mình. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Nhạc Ngưỡng, anh không khỏi nghĩ về nhiều năm trước, Nhạc Ngưỡng vẫn luôn theo sau anh ồn ào: “Anh Bạc Viễn, sau này em gả cho anh. Đừng nhận thư tình của những cô gái đó nữa, cũng không cần vì yêu đương mà phiền não. Nếu anh thích ngực lớn, em sẽ uống nhiều sữa đậu nành! Nếu anh thích chân dài, em liền … cao lên một chút! “ Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Ngưỡng lúc đó, Trần Bạc Viễn không nhịn được bật cười một tiếng. Nhạc Ngưỡng đột nhiên nghe thấy động tĩnh, không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm anh hỏi: “Anh cười cái gì? Tôi như vậy buồn cười lắm sao?” Trần Bạc Viễn vẫn không thể kìm được tiếng cười, nhưng lắc đầu để thể hiện rằng anh không phải đang chê cười cô. Nhưng theo Nhạc Ngưỡng thấy, anh chính là đang cười nhạo cô: “Anh thừa nhận đi, anh đang cười nhạo tôi đúng không? Cười nhạo tôi không có mắt nhìn, người tốt như Tôn Lãm ở trước mặt mà lại từ chối, độc thân cho đến bây giờ. Dấn thân vào con đường của những người phụ nữ ‘tồn hàng’? “ Trần Bạc Viễn nội tâm có chút xao động, nhưng loại cảm xúc đó đã bị anh đè nén rất nhiều năm rồi. Anh không muốn phá vỡ không khí giữa họ vào lúc này, vì vậy anh cố nén những cảm xúc đó xuống, nghiêm túc hỏi Nhạc Ngưỡng: ” Tiểu Nguyệt Nha, anh hỏi em, Tôn Lãm ưu tú như vậy em cũng không vừa mắt. vậy rốt cuộc em thích người như thế nào? “ Nhạc Ngưỡng nhìn đôi mắt đen nháy của anh, trong lòng đột nhiên có chút rung động. Có vẻ như tình cảm với Trần Bạc Viễn đã phai nhạt trong quá khứ đã lặng lẽ trở về trong trái tim cô một lần nữa. Người đàn ông này vẫn mê hoặc cô, vẫn khiến cô nhớ, vẫn có thể dễ dàng chạm vào trái tim của cô… Đây không phải là người cô thích sao? Cô thích cười và lúc nào cũng có thể cười. Cho dù cười ngốc nghếch cũng không hề bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh mà ảnh hưởng, nhưng Nhạc Ngưỡng cố tình cười như vậy, có vẻ như vậy sẽ khiến những phiền não, lo lắng của cô tan biến. Một lúc sau, Nhạc Ngưỡng thu lại vẻ mặt, đem vấn đề này hỏi ngược lại Trần Bạc Viễn: “Vậy anh thích mẫu người thế nào? Nhiều tiên nữ như vậy cũng không cần. Chẳng lẽ vẫn muốn tìm một nàng Lọ Lem trong xó xỉnh sao?” “ Trần Bạc Viễn đứng dậy, không cùng cô tranh cãi nữa, bởi vì anh đã thấy Nhạc Nho ở ngoài cửa. Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã ủng hộ!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]