Quả bóng bay trên không trung, đập mạnh vào cầu trượt con voi, nảy lên rồi lăn đi.
Còm Nhom ôm đầu, hét to: "Đau quá! Đau chết mất! Đau chết mất! Cậu muốn giết người đấy à? Bụng Phệ! Đền bóng lại cho tớ!"
Bụng Phệ hét lại: "Chẳng liên quan đến tớ! Cậu bắt đền bọn họ ấy! Có phải tớ đòi chơi ném khăn đâu! Tớ cũng không hề đòi lấy bóng của cậu thế khăn! Ai đòi thì cậu tìm người đấy mà bắt đền!"
""Nhưng cậu đá bóng của tớ đi! Huhu... Không biết đâu... Cậu phải lấy bóng về cho tớ! Ngay bây giờ! Nhỡ mà có con chó nào ăn mất là tớ sẽ không còn bóng nữa!" Còm Nhom nói rồi khóc òa lên.
Phó Kỳ Đường phát hiện ra cảm xúc của Còm Nhom thay đổi rất nhanh, có vẻ thực sự vô cùng sợ hãi, mới nói vài câu đã khóc nấc cả lên được rồi.
Bụng Phệ thấy bạn khóc thì hơi dao động, nhưng vẫn cố chấp nói: "Tớ không đi!"
Tiểu Hổ nheo mắt, lạnh lùng nói: "Bụng Phệ! Nhặt bóng của Còm Nhom về đi."
Bụng Phệ quay mặt đi, cố tình không nhìn cậu nhóc.
"Cậu đá bóng đi mất rồi thì mọi người chơi kiểu gì? Cậu phải đi nhặt bóng về!"
Có lẽ do khí thế Tiểu Hổ bá quá nên Bụng Phệ không gồng được mấy phút đã gục, nhưng vẫn không cam lòng, nói: "Nhưng... Nhưng mà chúng ta chơi ném khăn chứ có phải ném bóng đâu. Nếu không dùng đến bóng thì tớ đã chẳng đá đi. Thế nên phải là Mắt Kính đi nhặt chứ? Cậu ấy kiến nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/3550782/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.