Chương trước
Chương sau
[Chúc mừng hành khách Cung Tử Quận, Thẩm Minh Hâm đã qua được phó bản Dạ dày của quỷ, chuyến tàu chiều về sẽ đến cổng chính của nhà máy La Bàn sau mười phút nữa.]

[Cảm ơn sự kiên trì nỗ lực, chiến đấu đẫm máu của bạn vì thế giới Văn Minh.]

[Trước khi đến đích, vui lòng cho phép tất cả thành viên của đoàn tàu gửi lời đến bạn chúc mừng chân thành và mong chờ sự trở lại của bạn.]

Ba tin tức hệ thống đỏ chót lần lượt hiện ra giữa những bình luận xót thương và chia buồn cho Phó Kỳ Đường. Chúng dừng lại ở giữa không trung khoảng chừng một phút rồi mới từ từ mờ đi và biến mất.

"Cuối cùng cũng tới đích..." Thẩm Minh Hâm lẩm bẩm. Ánh mắt vốn đang run rẩy, vô định của anh ta chợt có tụ điểm, sau đó mừng rõ như điên: "Sắp kết thúc rồi! Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Những ngày tháng phải gặp quỷ coi như chấm hết!"

Nói tới đây, anh ta đột nhiên hét lên, sau đó cười to, rồi lại bật khóc, cứ như một kẻ điên mất trí.

Thẩm Minh Hâm nhớ về những gì bản thân đã từng trải qua, bị hết con quỷ này đến con quỷ khác truy đuổi, bị những cái lưỡi dài ngoằng, trơn tuột và lạnh lẽo bóp nghẹt, bị chất nhầy tanh hôi có thể sánh ngang axit ăn mòn mất nửa bên mặt, con ngươi rớt từ trong hốc mắt xuống sàn nhà, bị những con quái vật với những cái miệng sắc nhọn đáng ghê tởm vây hãm toàn thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tiêm chất độc vào trong cơ thể mình, còn da thịt thì dần hóa thành một đống bùn lầy. Anh ta không ngừng kêu gào thảm thiết, định buông bỏ, khuyên bản thân không bằng cứ chết vậy đi để mọi chuyện kết thúc, nhưng trong thâm tâm anh vẫn muốn sống. Vì thế, anh ta liều mình giãy giụa, cố gắng chống đỡ hơi thở cuối cùng trở lại đoàn tàu, ngay trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng vẫn liên tục nằm mơ, bị tóm lấy, bị cào xé, bị ăn thịt, rồi hoảng hốt tỉnh dậy. Đây là phó bản thứ tám của anh ta. Thẩm Minh Hâm thấy bản thân không thể kiên trì nổi nữa rồi, không biết khi nào mới chết đây?

Thế nhưng hiện tại, đoàn tàu báo rằng sau khi chuyến này kết thúc là sẽ tới được điểm đích. Anh ta, vượt ải rồi! Niềm vui như một quả lựu đạn nổ "bùm" bên trong Thẩm Minh Hâm. Từng lỗ chân lông, từng mạch máu của anh ta nở rộ, hạnh phúc không gì sách bằng.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Thẩm Minh Hâm đã vô tình liếc thấy một tia sét nhỏ. Anh ta chưa kịp nghĩ ngợi gì, chỉ lùi lại theo phản xạ. Con dao cắt bơ nhỏ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cắt một đường trên khuôn mặt anh ta và đâm vào lớp đất mềm dưới chân anh ta trước khi máu bắn tung tóe. Thẩm Minh Hâm mất thăng bằng ngã oạch xuống nhưng không dám bò dậy bỏ chạy, vì như thế sẽ dâng hết tấm lưng mình cho Cung Tử Quận mất.

"Tha cho tôi... Tha mạng cho tôi... Tôi không cố ý làm thế. Tôi chưa từng nghĩ đến việc hại chết anh ta..."

Anh ta vừa lê người giật lùi, vừa khóc gào. Mặt anh ta lã chã toàn là nước mắt, xấu xí vô cùng.

"Tôi không còn cách nào nữa mới phải làm như thế. Tôi cho rằng anh ta có thể chạy được. Anh ta giỏi như vậy, còn có cả đạo cụ dịch chuyển tức thời nữa, chỉ cần dùng nó là có thể thoát thân... Tôi không ngờ anh ta lại chết!"

Cung Tử Quận nhắm mắt lại. Hắn biết đạo cụ mà Thâm Minh Hâm nhắn đến nên lại càng phẫn nộ hơn.

"Phó bản lần trước, vì cứu anh mà em ấy đã dùng đến đạo cụ đó rồi."

"......"

"Em ấy cứu anh, anh lại giết em ấy. Cái đồ ngốc ấy."

Cung Tử Quận cảm thấy cổ họng mình khô khốc, mỗi từ thốt ra chẳng khác nào trượt trên cát, khiến hắn đau đớn vô cùng.

Thẩm Minh Hâm lắc đầu lia lịa, liên tục phủ nhận: "Không! Không! Tôi không giết anh ta! Tôi không hề giết anh ta! Quỷ giết anh ta! Tôi cũng là người bị hại! Tôi cầu xin anh! Anh đừng giết tôi! Làm ơn tha mạng cho tôi! Tàu sắp tới đích rồi, không có gì bất ngờ thì chúng ta sẽ lập tức thoát khỏi được cái nơi khốn kiếp này và trở về thế giới thực rồi. Tôi giàu lắm. Tôi cho anh tiền nhé? Ba tỷ có đủ không? Mười lăm tỷ nhé? Hay ba mươi tỷ? Anh ra giá đi! Hãy ra giá đi!"

"......"

"Hay là tha cho tôi một lần... Bây giờ trên tàu chỉ còn mỗi hai chúng ta thôi, giữ tôi lại chắc chắn sẽ có ích! Phó bản sau tôi có thể giúp anh... Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh sai bảo!"

Khóe miệng Cung Tử Quận khẽ nhếch lên, như đang trào phúng, lại như cơn thịnh nộ không có chỗ trút ra.

Nỗi sợ hãi tột độ đã khiến anh ta mất hết lý trí. Gân trên trán anh ta nổi lên, hai mắt dần đỏ như máu, quát gào: "Đã bảo là tôi không giết anh ta mà! Tôi không hề giết anh ta! Đcm anh có hiểu không hả?! Là do quỷ! Tất cả là do bọn quỷ! Đ*t m* sao nãy anh không đi kiếm quỷ mà tính sổ chứ?! Với lại tôi chưa bao giờ định để anh ấy làm thế thân của mình! Anh ấy đã cứu tôi, là ân nhân cứu mạng của tôi, sao mà tôi có thể hại anh ấy cơ chứ?! Do anh hết! Tôi vốn định chụp ảnh anh đấy! Nếu không phải cản giúp anh thì Phó Kỳ Đường sẽ không chết đâu!"

Từng chữ như dao sắc.

Trong đầu Cung Tử Quận chợt hiện lên khung cảnh trước đó không lâu.

"Em tin là anh ta thích anh thật à?"

"Anh trẻ tuổi này, đẹp trai này, giờ cũng rất giỏi nữa, kém em xíu thôi. Có chỗ nào không xứng để yêu thích cơ chứ?"

"Cung Tử Quận, bình thường anh đâu phải người tự ti về bản thân mình như vậy? Không lẽ anh xấu hổ?"

"Ngại thật đấy à? Để em coi coi mặt có đỏ không nào?"

Sau đó, hắn đã cố tình hỏi vặn lại rằng sao Phó Kỳ Đường không giận, thế là anh bèn dùng diễn xuất dở tệ của bản thân, tỏ vẻ "giờ giận rồi đây".

Rõ ràng là hạnh phúc và sống động như thế, rõ ràng mọi chuyện chỉ mới vừa diễn ra.

"Anh nói đúng. Là lỗi của tôi."

Cung Tử Quận nói. Vẻ mặt hay giọng điệu của hắn đều không chút cảm xúc, cứ như đã trở thành một cơ thể không có linh hồn và suy nghĩ.

"Đừng vậy mà. Tôi xin anh đừng như vậy mà. Hãy để tôi sống đi mà. Tôi chắc chắn có thể giúp anh. Một mình anh không thể vượt được phó bản sau đâu..."

Thẩm Minh Hâm khổ sở cầu xin. Đột nhiên, anh ta hất tay ném một túm đất vào người Cung Tử Quận rồi triệu hồi ra một cây dùi gỗ tẩm độc, là đạo cụ anh ta lấy được trong một phó bản về ma cà rồng. Bất cứ ai bị chiếc dùi làm bị thương, dù chỉ là xước chút da thôi thì ngay giây tiếp theo, trong tim kẻ đó sẽ mọc ra một chiếc dùi.

Thẩm Minh Hâm biết rõ chênh lệch thực lực giữa cả hai nên chỉ có thể nhân lúc đối phương phân tâm mà liều một phen.

Thêm nữa, vũ khí của Cung Tử Quận là dao quét bơ, thích hợp chiến đấu tầm trung và tầm xa nên cận chiến sẽ không có quá nhiều ưu thế. Chính vì vậy, anh ta bắt buộc phải kéo gần khoảng cách của cả hai lại, tranh thủ một chiêu tất sát.

Thẩm Minh Tâm đột nhiên bật dậy, giơ cao chiếc dùi gỗ và lao nhanh tới trước mặt Cung Tử Quận. Chất độc được tôi luyện trên đó phản chiếu một lớp màu xanh lục dưới ánh mặt trời.

Tiếng súng vang lên, thi thể của Thẩm Minh Hâm đổ ầm xuống.

Viên đạn xuyên qua trán, làm thủng một lỗ trên đầu của anh ta rồi tiếp tục bay về phía trước, xuyên qua cành cây giữa dòng chất lỏng.

"Nhưng mà giờ tôi có nhiều vũ khí hơn rồi." Cung Tử Quận khẽ nói.

Làn khói trên khẩu súng dần tan đi, thứ hắn đang cầm chính là khẩu súng mà mới đây còn thuộc về Phó Kỳ Đường.

*

Trong toa số 0, những màn hình TV vốn đang hiển thị tên phó bản và người chơi chợt nhấp nháy, dòng chữ trắng trên nền xanh dần biến mất. Sau đó, ba chiếc màn hình ở phía cạnh đã lần lượt bị dập tắt lại cùng lúc bật sáng, và hiện lên vài con chữ, tạo thành một dòng mới.

[Chào mừng bạn đến với vòng chung kết.]

Khoảng nửa phút sau, những con chữ lại thay đổi.

[Đoàn tàu G0101 Vô Hạn Hiệu đã đáp ứng điều kiện dừng vận hành.]

[Số hành khách còn lại hiện tại: 1]

[Đáp ứng số lượng người tối thiểu cần thiết để tham gia vào vòng chung kết.]

[Mở khóa không gian quyền hạn tương ứng... Mở khóa hoàn tất.]

Mời hành khách Cung Tử Quận đi về phía trước vào phòng điều khiển.]

Lúc dòng chữ cuối cùng hiện lên, trên mặt tường phía dưới bốn màn hình bỗng nhiên hiện ra vài đường kẻ. Bỗng, những đường kẻ này tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ mờ. Đầu tiên, chúng đồng loạt nhấp nháy, tựa như đang hít thở. Chúng nhanh chóng giao nhau rồi mở rộng, trong nháy mắt đã hình thành một cánh cửa. "Cánh cửa" đột nhiên mọc trên tường, lồi lên, cuối cùng vang lên tiếng máy móc "lách cách", rồi đột nhiên được khởi động như vậy. Nó tự động bật mở, hiện ra một con đường không biết dẫn đến nơi đâu, cũng không có một bóng người.

Không kinh ngạc, không cảm thán, thậm chí đến một âm thanh thuộc về con người cũng không vang lên. Toa số 0 lặng im như tờ, chỉ có bóng tối bao trùm trong sự im lặng chết chóc, giống như bản thân cái chết.

Một lúc sau, toàn bộ đèn trong toa tàu bật sáng một chùm ánh sáng, chiếu thẳng vào người đang ngồi ở đó.

Cung Tử Quận ngồi im bất động, hai chân dài bắt chéo trên bàn, một tay đỡ đầu, ánh mắt nhìn về nơi nào đó trong hư không, tựa như đang chăm chú nhìn thứ gì đó, nhưng cũng tựa như chỉ đang ngơ ngác, xuất thần.

[Mời hành khách Cung Tử Quận đi về phía trước vào phòng điều khiển.]

Dòng chữ màu đỏ nhấp nháy như đang nhắc nhở về sự hiện diện của bản thân.

Cung Tử Quận thì cứ như không thấy gì, đến cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.

[Mời hành khách Cung Tử Quận đi về phía trước vào phòng điều khiển.]

Vẫn không có hồi âm.

Và thế là một tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên.

Như được đánh thức, Cung Tử Quận cuối cùng cũng di chuyển, nhưng chỉ với một nụ cười mỉa mai trên môi, không hề có ý định làm theo chỉ dẫn của tàu.

Đúng lúc này, tiếng còi đột ngột dừng lại và được thay thế bằng một giọng nói rất đỗi quen thuộc.

"Lúc trước em từng nói, em muốn biết điểm dừng cuối cùng của chuyến tàu này ở đâu, đó rốt cuộc là nơi nào. Giờ em không đi được, anh đi thay em nhé. Anh phải nhìn cho kỹ vào..."

Cung Tử Quận vội vàng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, cơ mặt giật giật, toàn thân run rẩy kịch liệt, cứ như một giây tiếp theo hắn sẽ hoàn toàn mất khống chế mà phát điên. Tuy nhiên, sau vài nhịp thở, Cung Tử Quận buộc mình lấy lại bình tĩnh. Hắn đưa tay lên lau mặt rồi bước vào cánh cửa mới mở mà không nói một lời.

*

Phía sau cánh cửa là một không gian hình tròn, có kích thước tương đương một phòng họp nhỏ. Bên trong trống rỗng, không có bất kỳ đồ đạc, cơ sở vật chất hay trang thiết bị nào liên quan đến việc điều khiển, chỉ có một cây cột đá trắng hình vuông cao bằng nửa người xuất hiện đột ngột và lẻ loi giữa phòng, trên đó có đặt một chiếc máy tính.

Ánh sáng trắng rực rỡ không biết từ đâu chiếu sáng hoàn toàn toàn bộ không gian cho đến khi nó gần như trong suốt, tạo ra cảm giác khoa học viễn tưởng khắc nghiệt.

Cung Tử Quận dừng lại trước máy tính, trên màn hình đột nhiên hiện lên hai chữ.

[Xin chào.]

Cung Tử Quận còn chưa kịp hiểu gì, nội dung mới đã lại tiếp tục xuất hiện.

[Chào mừng đến với phòng điều khiển của chuyến tàu G0101 Vô Hạn Hiệu. Chúc mừng bạn đã đáp ứng được điều kiện dừng tàu. Vui lòng đặt các chứng từ vượt ải đã thu thập được vào hộp Văn Minh bên dưới. Sau khi vượt qua bài kiểm tra, bạn sẽ bước vào trận chung kết."

Bên dưới máy tính, một chiếc hộp trong suốt giống như hộp giữ nhiệt nhô ra từ giữa những cột đá trắng, dường như được giữ ở giữa không trung bởi một bàn tay vô hình. Trong hộp có ba vết lõm. Vết thứ nhất là hình tròn. Vết thứ hai cũng là hình tròn nhưng lớn hơn một cỡ, có vẻ tròn và sâu hơn, trông cũng giống với hình cầu hơn. Vết lõm thứ ba thì lại là hình người.

Cung Tử Quận chẳng tốn nhiều thời gian đã hiểu được ý nghĩa của chúng. Đó là Khởi điểm của vũ trụ, Con mắt của sự thật và hình người nhựa màu đen.

Những gì Phó Kỳ Đường suy đoán quả không sai, nó là một loại bằng chứng, là vé vào cửa để người chơi đến đích.

Nhưng chuyện đã thành ra như vậy, mấy cái này còn có nghĩa lý gì nữa chứ?

[Vui lòng đặt bằng chứng vượt ải vào trong hộp Văn Minh. Sau khi kiểm tra sẽ được vào vòng chung kết.]

Những dòng chữ thúc giục tiếp tục hiện lên trên màn hình.

Cung Tử Quận, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng nhếch khóe miệng, dần lộ ra một nụ cười trào phúng và tàn ác.

Hai mắt hắn lấp lánh, nói: "Đờ mờ mày! Bố từ chối!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.