"Chết hết..." Tô Úy lẩm bẩm, trong mắt hiện vẻ mịt mờ. Có vẻ là không thể tin nổi năm người mới rồi sống sờ sờ, giờ đã chết hết. Tuy nhiên, đoàn tàu bắt đầu khởi động, thân xe lắc lư cùng với phong cảnh thay đổi đã chứng minh tất cả. Không còn thêm ai về được tàu nữa.
"Về toa nghỉ ngơi cả đi. Đến bữa tối tôi sẽ nói chuyện này với những người khác. Phó bản lần này chết tổng cộng mười ba người, đa số là người chơi cũ. Mấy hôm tới sẽ có kha khá người mới lên tàu, phó bản tiếp theo e là không dễ qua." Miêu Anh mệt mỏi vuốt vuốt tóc.
Phó Kỳ Đường gật đầu tán thành. Người chơi mới cần thời gian để nâng cấp bản thân mà số lượng người chơi cũ đột ngột giảm mạnh khiến các đội trưởng phó bản tiếp theo rất vất vả. Người nào được bầu làm MVP phó bản lần này, trở thành đội trưởng của phó bản sau, vô hình trung sẽ phải gánh trách nhiệm càng nặng hơn bình thường. Phó Kỳ Đường thầm thở dài thay chiếc MVP nửa vĩnh viễn – Cung Tử Quận, quả sói này cũng vất vả lắm ấy chứ. Mình cần phải mạnh hơn nhanh nhanh nữa mới được.
*
Buổi tối lúc ăn cơm, Miêu Anh kể lại chuyện có một team chết hết cho mọi người nghe. Không khí khá thoải mái trong nhà ăn lập tức trầm xuống nhưng một lúc sau đã trở lại bình thường. Không một ai bàn luận về chuyện đã xảy ra với đội của Vương Dực. Sự đã rồi, nói gì cũng vô ích. Còn không bằng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/3550705/chuong-39.html