Lúc mọi người cùng tản ra, anh ta không có ý định trốn tử tế. Anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết sớm nhưng không hiểu sao lại bị Hà Chi Châu kéo tới đây.
"Sao với trăng gì? Tiện tay thì kéo thôi." Hạ Chi Châu nằm trên sofa xoay người nhìn trần nhà nói, ký ức hiện lên trên mặt: "Bởi vì trước đây có người kéo tôi nhưng anh ta chết rồi, tôi không cách nào báo đáp nữa cho nên kéo được thì kéo, đương nhiên không kéo được thì thôi, tôi sẽ không quan tâm nữa."
Lâm Phưởng im lặng, trước mắt lại liện ra khoảnh khắc cuối cùng của phó bản trước: Thành Vĩnh Niên đẩy anh ta ra sau và bảo anh ta hãy mau chạy đi.
"Thực ra chuyện của Vĩnh Niên..." Hà Chi Châu vừa hơi ngẩng đầu thì đã dừng lại. Anh ta không biết nên nói gì cho thỏa, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Thôi chả nói với anh nữa. Lúc nãy tôi tiện tay thôi, sau mà kéo không được thì tôi tự chạy."
"Ừm."
"Với cả tôi nói thật nhé, đằng nào anh cũng chết thì sao không làm chút chuyện tốt như kiểu chắn cho đồng đội bị phát hiện hoặc là thu hút sự chú ý của quản gia cho đồng đội trốn chạy chẳng hạn. Đều là chết cả, chết có ý nghĩa vẫn hơn mà, đúng không?"
"... Tôi sẽ suy xét chuyện đó."
*
Nữ sinh loạng choạng chạy lên tầng ba.
Cô sợ hãi mở to mắt nhìn hành lang tối tăm và sâu hun hút như không có điểm kết thúc. Thể lực của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/3550698/chuong-31.html