Trong phòng khách tầng một của căn hộ, Trương Nguyên Tích khẩn trương đi tới đi lui.
Nhiếp Tiêu Lam đứng xem cảnh tượng bên cửa sổ sắc mặt cũng tái xanh.
Viên Phi cư nhiên bị quỷ giết cách đó vài bước, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện.
"Quỷ không phải chỉ giết người ở phòng 202 sao, hơn nữa hôm qua anh Viên cũng nói nơi này không có dấu vết của quỷ hoạt động, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?!" Trương Nguyên Tích lo lắng nắm tóc nói.
"Có thể có điều gì đó chúng ta không biết, hoặc là Viên Phi đã nhìn lầm rồi, đừng quên những điều Phó Kỳ Đường nói hôm qua," Nhiếp Tiêu Lam xoa mũi để mình tỉnh táo lại, "Thật không may Viên Phi đã chết, không thể dùng đạo cụ của anh ấy để nhìn lại một lần nữa."
Đạo cụ được lưu giữ trong ý thức của mỗi người chơi, khi cần dùng có thể "Lấy ra" bất cứ lúc nào, để không bị thất lạc, cũng tránh những xung đột để giành đạo cụ.
Trái lại, khi người chơi đã chết, đạo cụ mà họ đang giữ cũng biến mất.
"Còn không bằng làm theo lời tôi nói đem đạo cụ của anh ta chia cho mọi người, bây giờ lãng phí hết cả rồi." Trương Nguyên Tích bất mãn nói.
Nhiếp Tiêu Lam liếc mắt nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
Tiếng bước chân truyền đến.
Ba người Quý Đào đi vào phòng khách.
"Viên Phi đâu?"
Phó Kỳ Đường nhìn xung quanh, không phát hiện thi thể của Viên Phi, mùi máu tanh nồng nặc khiến dạ dày cậu co rút từng trận.
Ánh mắt rơi vào cửa sổ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/229735/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.