Phó Kỳ Đường mơ mơ màng màng nghe thấy bên tai có người đang nói, ngay sau đó trên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ nông. Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục của tàu cao tốc đứng trước mặt cậu, nhìn cậu không rời mắt. Phó Kỳ Đường nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình, đã 2:45 phút sáng. "Xe của cậu vào trạm." Người đàn ông trung niên giọng điệu cứng rắng nói. "A?" Phó Kỳ Đường sửng sốt một chút, lập tức nhớ lại tại sao mình xuất hiện ở nơi này. Là một diễn viên tuyến tám, Phó Kỳ Đường hiếm thấy mà được nhận show tạp kỹ 'Trốn khỏi mật thất' rất nổi tiếng, nhưng thời gian thật sự rất gấp, tổ chương trình yêu cầu cậu 7h sáng sớm ngày mai đến thành phố X ghi hình. Thời gian gấp rút, hơn nữa không có chuyến bay thích hợp, người đại diện Lưu Hiển đang mang nghệ sĩ khác bên ngoài nên Phó Kỳ Đường phải tự mua vé tàu cao tốc gần nhất. Tàu khởi hành từ thành phố J lúc 3 giờ sáng và đến thành phố X lúc 5:29, tính toán thời gian thì cậu có thể về khách sạn chỉnh lý một chút, ngoại trừ không thể ngủ được, thì mọi việc đều thích hợp. "Xe của cậu vào trạm." Thấy cậu không phản ứng, người đàn ông trung niên lặp lại lần nữa. "Ồ... Cảm ơn." Phó Kỳ Đường đứng dậy lười biếng vươn vai một cái, cúi xuống dọn dẹp những thứ bên cạnh ghế ngồi – một ly cà phê rỗng, một vỏ bánh và một cuốn sách rơi trên mặt đất. Sảnh chờ sáng sủa nhưng vắng tanh, tối nay chẳng có bao nhiêu hành khách. "Vắng vẻ như vậy, lẽ nào hiện tại tàu cao tốc cũng bị ế sao?" Phó Kỳ Đường vò đầu bứt tóc, "Thật không nên uống ly cà phê kia... Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?" "Sắp không kịp rồi, xe của cậu đã vào trạm." Người đàn ông trung niên lại thúc giục, ngữ khí ngày càng khẩn cấp. Giọng nói khàn khàn như những chiếc đinh gỉ sắt chà trên giấy nhám. Không biết tại sao, Phó Kỳ Đường cảm thấy hơi bất an, huyệt thái dương của cậu giật lên một cái. "Còn kịp, tôi đi nhà vệ sinh trước." Cậu nói xong, vòng qua khúc ngoặt, không nghĩ tới lại bị chặn đường. "Nhà vệ sinh bị hư rồi, trên tàu có nhà vệ sinh, cậu lên tàu đi." "......" Phó Kỳ Đường có chút không nói nên lời, sau nửa giây hối hận vì có lẽ không nên mua vé tàu cao tốc vào lúc nửa đêm thế này, không có người nào ngồi chờ tàu cao tốc, nhưng nghĩ đến chương trình tạp kỹ mà vất vả lắm cậu mới nhận được, cậu vẫn kéo vali của mình đi về phía sân ga một cách cam chịu. Cửa soát vé trống trơn, màn hình điện tử bên cạnh hiển thị thông tin chuyến tàu duy nhất tối nay, chuyến tàu G0101 đã vào ga, chính là chuyến mà Phó Kỳ Đường sẽ đi. Phó Kỳ Đường quẹt vé để lên tàu, tiện thể nhìn một chút chỗ ngồi của mình, số 06A trên toa 06, cũng không tệ lắm, rất tốt. Cậu búng ngón tay lên tấm vé, và cậu không ngờ rằng mình sẽ đổi ý từ trong ra ngoài chỉ trong nửa giờ – mẹ nó, rất tốt cqq á?! Từ thang cuốn tiến vào trạm, một đoàn tàu khổng lồ màu trắng xám lẳng lặng dừng trên đường ray, trên thân có in chữ màu đen – G0101 vô hạn. Vô hạn? Phó Kỳ Đường sờ cằm, cậu nhớ tàu cao tốc không phải được gọi là Hòa Giai hay Phục Hưng sao? Khi nào có thêm vô hạn? Có chút kỳ quái. Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một chút rồi lập tức biến mất. Tìm thấy toa xe số 06, Phó Kỳ Đường lấy chứng minh thư và vé tàu cùng lúc đưa ra, một bên không chút để ý nói: "Tàu của các chú bình thường cũng vắng vẻ như vậy hả? Căn bản là không có ai luôn?" Người soát vé có vóc dáng thấp bé, dáng người cao vừa tới cằm Phó Kỳ Đường, hắn ta cầm lấy tấm vé và kiểm tra nó, đồng thời phát ra một tiếng "Ừm" thật thấp từ cổ họng. "Thực sự không có ai?" Phó Kỳ Đường có chút giật mình, nói đùa, "Vậy lái chuyến tàu này để làm gì? Cho ma ngồi à?" Sau khi soát vé, Phó Kỳ Đường tự nhiên bước lên tàu, nhân tiện lấy lại vé từ người soát vé. Ai biết rằng người soát vé không buông tay, Phó Kỳ Đường nắm góc vé và giật mạnh một chút, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích. "?" Người soát vé cẩn thận đánh giá cậu, vành nón âm u dưới ánh đèn mờ ảo, che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ phần dưới mũi. "... Phó Kỳ Đường?" Đôi môi khô khốc khẽ động, lộ ra một hàng răng ố vàng. Phó Kỳ Đường đương nhiên không nghĩ người soát vé gần 50 tuồi này là người hâm mộ mình, lúc này theo linh cảm cậu cảm thấy có gì đó không đúng, động tác bước về phía trước của cậu dừng lại trong chốc lát. Trực giác nói với cậu rằng không nên lên tàu. Ngay cả khi bỏ lỡ cơ hội có mặt trong chương trình ngày mai, sau đó flop cả đời. Phó Kỳ Đường rất ít khi có trực giác này, nhưng mỗi lần đều rất đúng, thậm chí nó đã từng cứu mạng cậu. Cậu lập tức qoay người rời đi, nhưng trong nháy mắt một đôi tay lạnh như băng ở sau lưng cậu đẩy một cái, mạnh mẽ đem cả người cậu đẩy mạnh vào trong toa tàu. Cửa tàu "ầm" đóng sầm lại. "Này! Chú làm gì!" Phó Kỳ Đường lảo đảo hai bước, rất nhanh đứng vững lại, quay người bổ nhào về phía cửa vỗ: "Mở cửa, tôi không đi chuyến tàu này nữa, tôi muốn xuống xe!" "Mở cửa nhanh lên!" Phó Kỳ Đường vỗ mạnh vào cửa xe, linh cảm của cậu ngày càng tồi tệ hơn. "Quá muộn rồi..." Giọng của người soát vé trở nên khàn khàn và mơ hồ, âm lượng rất thấp, nhưng Phó Kỳ Đường có thể nghe rõ hắn ta nói gì. "Tàu sắp lái rồi, chúc quý khách... Lên đường vui vẻ." Chưa nói dứt lời, đoàn tàu chậm rãi khởi động, mang theo luồng gió thổi bay cái nón của người soát vé. Hắn ta ngẩn đầu lên, khóe miệng càng kéo càng lớn, gần như cười đến tận mang tai, hàm răng ố vàng khô héo xếp thành hàng không đều trên nướu, hướng về phía Phó Kỳ Đường trong xe nở nụ cười vặn vẹo. Phó Kỳ Đường cuối cùng đã nhìn thấy rõ diện mạo của người đàn ông này, tóc bạc thưa thớt, da nhăn nheo và teo lại, hốc mắt khô và trống rỗng. —Không có mắt. Hóa ra là người đã chết! Thật kỳ quái?! Phó Kỳ Đường hoảng sợ lùi lại hai bước, bả vai đụng vào một toa khác trên tàu. Đoàn tàu chính thức khởi hành. Ba giờ sáng. *** Đèn trên nóc tàu lóe lên một cái, bóng tối ngắn ngủi như bông tuyết* chợt lóe trên màn hình của tivi kiểu cũ, lộ ra vẻ yên lặng quỷ dị. (*Kiểu tivi ngày xưa lâu lâu hay bị xẹt đen xẹt trắng.) Lưng của Phó Kỳ Đường dựa vào một bên toa tàu, màn vừa nãy trong nháy mắt không ngừng tái hiện trước mặt cậu, làm cậu không thể không nhớ lại mở đầu của những bộ phim kinh dị mình đã xem. Nhà ga trống trãi, bốn phía nhìn lại chỉ có một mình cậu, giữa đường còn gặp phải một cái không biết là người hay quỷ, sự việc này trùng hợp đến đáng sợ. "Cái tình huống gì, tên kia rốt cuộc là người hay ma?" Phó Kỳ Đường buồn bực cào tóc, cũng may gan cậu lớn hơn người bình thường nhiều, với lại lúc này trong lòng cậu có cảm giác như số mệnh không thể giải thích được, nói cho cậu biết ngày này cuối cùng cũng đến rồi, bởi vậy cậu không hoảng sợ như tưởng tượng. "Không đúng... Sao mình lại có cảm giác này? Không lẽ mình bị mất trí nhớ, đây không phải là lần đầu tiên mình gặp ma sao?" Hít một hơi thật sâu, Phó Kỳ Đường thản nhiên nói đùa, dù sao lúc này tàu cũng bắt đầu chạy rồi, không thể giữa đường nhảy xuống tàu được, hoảng loạn và sợ hãi cũng vô dụng. Bình tĩnh lại, Phó Kỳ Đường bắt đầu đánh giá hoàn cảnh hiện tại của mình. Vừa nãy cậu đi vào từ cổng ra vào của hai toa tàu 06/07, lúc này đang đứng ở khu vực công cộng. Nhưng khác với những chuyến tàu bình thường, ở đây không có nhà vệ sinh, chỉ có hai cánh cửa màu đen với số toa màu trắng được dùng sơn xịt lên ở giữa, lúc này đang đóng chặt. Phó Kỳ Đường đi qua hành lang, đi đến cánh của có viết số '07' thử đẩy một cái, thì phát hiện ra cửa bị khóa bên trong, với lại không biết cửa được làm bằng vật liệu gì, rất nặng, với sức của cậu hầu như không nhúc nhích. Cậu đem tai để sát lại, ngón tay gõ gõ mấy lần, chờ đợi nhưng không có ai phản hồi gì cả. "Không có ai? Hay không được vào toa không thuộc về mình?" Vừa nói cậu vừa đi về toa tàu 06, đây là số trên vé của cậu, cánh cửa màu đen cũng đóng chặt, nhưng cậu mở ra một cách dễ dàng. "Ừm..." Nhìn cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không thể xuất hiện trên bất kỳ chuyến tàu cao tốc nào ở Trung Quốc. Phó Kỳ Đường trầm ngâm suy nghĩ. —Đây vậy mà là phòng ngủ của cậu. Tấm thảm lông dài màu xám khói, chiếc giường cỡ lớn được đặt làm riêng và bộ ba niệm chăn gối được đặt bên trên, trên gối còn có quyển sách mà cậu đang đọc vào đêm trước khi rời nhà. Trầm mặt một chút, Phó Kỳ Đường quyết định bước vào kiểm tra. Kệ sách, tủ lạnh nhỏ, tủ quần áo, kể cả đèn sàn, các món đồ nội thất giống hệt trong trí nhớ, cậu thậm chí còn tìm thấy vài hộp quần lót chưa được mở, đó là sản phẩm mới của thương hiệu mà cậu đại ngôn* đưa vào tuần trước, với đủ màu sắc. (*Đại diện phát ngôn, đại diện thương hiệu.) "Xem ra là một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó." Phó Kỳ Đường nhướng mày, cảm thấy tam quan của mình nhanh chóng vỡ vụn, tiếp đó thành lập cái mới, "Vậy tôi là người được chọn, chọn tôi làm gì, giải cứu thế giới?" Hồi tưởng lại mở đầu của phim hoạt hình loại này, cuối cùng Phó Kỳ Đường quyết định đi vệ sinh trước, dù sao thì lúc nãy cậu đã muốn đi vệ sinh khi ở sảnh chờ, nhịn lâu đối với cơ thể không tốt. Phòng tắm cũng giống hệt như trong trí nhớ cậu, không sai chút nào. Chỉ là thông tin sản phẩm trên chai nước rửa tay một mảnh mơ hồ, như thể nó tự động được làm mờ bởi thế lực nào đó. Nghĩ tới chai nước rửa tay này, bao gồm cả một số đồ dùng hàng ngày khác ở nhà là nhờ trợ lý tiểu Trần mua cho, chính cậu cũng không quản. Phó Kỳ Đường nhíu mày, trong lòng có suy đoán. Để nghiệm chứng suy đoán này, Phó Kỳ Đường đi đến kệ sách trong phòng ngủ và lấy ra quyển sách <> ở hàng thứ hai – quyển sách này cậu bị ép mua trước đó, ngay 'Ngày Sách thế giới' có mở ra một lần để chụp tấm hình đăng weibo, ngay cả mục lục cũng chưa đọc. Lật sách ra, đập vào mắt là một mảng mơ hồ. Quả nhiên, toa số 06 này giống hệt phòng ngủ của mình, mọi đồ đạc và vật dụng trong tàu đều được tạo ra từ trí nhớ của cậu. Vì vậy, những thứ mà cậu có ấn tượng sâu sắc thì rất chân thực, chẳng hạn như cái giường êm ái thoải mái trước mặt, bộ khăn trải giường cậu mới thay trước khi đi, vân vân...; còn những thứ mà cậu không nhớ rõ hoặc căn bản chưa từng xem qua, thì không thể tạo ra như thật được. Cậu biết ở bồn rửa mặt có chai nước rửa tay, thì ở đó liền có một chai, nhưng cậu không biết nhãn hiệu hay mùi nước rửa tay đó là gì, nên cậu hoàn toàn không nhìn thấy thông tin sản phẩm ở mặt sau của chai. Cũng như quyển sách <> trong tay. Phó Kỳ Đường đang suy nghĩ thì cửa toa đột nhiên bị gõ vang lên. "Bên trong có người không? Có thì hãy phát ra âm thanh... Ách, nếu không có người thì quên đi." Phó Kỳ Đường quay đầu lại thì thấy một thanh niên mặc áo sơ mi Hawaii và quần đi biển màu xanh lá cây. Người thanh niên đeo một cặp kính mát ở cổ đang bỏ tay xuống và lùi về sau một bước, rõ ràng anh ta là người gõ cửa vừa rồi. Phó Kỳ Đường nhớ rõ ràng lúc nãy cậu đi vào không đóng cửa, mặc dù theo góc nhìn của cậu thì cánh cửa vẫn như trước khép hờ. Người mặc áo sơ mi ngoài cửa có thể nhìn thấy cậu chỉ bằng một cái liếc mắt qua khe cửa. Nhưng dường như anh ta đã bị thứ gì đó chặn lại, không phát hiện cửa mở. Điều này một lần nữa chứng minh suy đoán của Phó Kỳ Đường, mỗi người chỉ có thể vào toa có số tương ứng với số trên vé của họ. Tô Úy lại gõ cửa một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ do dự, tựa hồ cho rằng toa này cũng không có người, vừa quay người định rời đi thì thấy cửa phía sau được mở ra, một người đàn ông diện mạo rất đẹp xuất hiện trước mặt. "Ái chà tôi đi," Tô Úy sững sốt nhìn diện mạo của Phó Kỳ Đường, đưa tay sờ mặt mình lẩm bẩm nói, "Lẽ nào tôi không phải được trời chọn, là cậu sao?" "Cái gì?" Phó Kỳ Đường hơi nhướng mày. "Không có gì," Tô Úy nhớ lại chính sự, vỗ đầu một cái, "Tôi nói là lúc nãy cậu cũng gặp quỷ đi?!" "Cậu không gặp sao? Chính là cái xác khô kiểm vé ấy," Tô Úy nói, lại đánh giá Phó Kỳ Đường từ trên xuống dưới một lần nữa, "Chẳng lẽ tôi đoán sai? Hay là cậu trốn vé đi lên?" Có bao nhiêu xui xẻo mới trốn vé rồi chạy lên đoàn tàu này a. Phó Kỳ Đường bị suy nghĩ sinh động của anh ta chọc cho có chút muốn cười, bầu không khí quỷ dị xung quanh dường như giảm đi một chút. Nhưng cậu không vì có thêm một người mà thả lỏng cảnh giác, cũng không có ý mời Tô Úy vào nói chuyện, thay vào đó cậu bước ra ngoài, khẽ đóng cửa lại. Dù sao xem nhiều tiểu thuyết kinh dị như vậy cũng không phải vô ích, phải có lý do nào đó toa tàu mới thiết lập không cho người khác vào, chỉ là chính cậu chưa biết mà thôi. Cậu hướng Tô Úy đưa tay ra, tự giới thiệu: "Phó Kỳ Đường." "Ồ, chào cậu, tôi là Tô Úy." Hai người bắt tay nhau, Phó Kỳ Đường nói tiếp: "Quả thật là có một cái xác khô kiểm vé, nếu anh cũng thấy thì không phải là tôi hoa mắt. Mà này, anh là toa tàu số mấy?" "Số 12. Tôi từ bên kia lại đây, từng toa tàu tôi đều gõ, nhưng không có người, hoặc là không ai đáp lại tôi." Tô Úy vừa chỉ về hướng anh ta đi tới, vừa nói, "Hơn nữa tôi phát hiện toa số 12 nhìn rất quen mắt, cậu có cảm thấy vậy không?" "Có, vì nó giống hệt phòng ngủ của tôi." Phó Kỳ Đường có chút thắc mắc, "Anh không nhớ rõ phòng ngủ của mình như thế nào sao?" "Đương nhiên rồi, một mình tôi đứng tên ba căn nhà, ba mẹ tôi còn có bốn căn, cộng lại là tới bảy cái phòng ngủ, không nhớ được không phải là rất bình thường sao?" Tô Úy đúng lý hợp tình, "Khó trách tôi cảm thấy cái toa tàu kì quái, tấm thảm rõ ràng là của ngôi nhà ở Đông Hồ, bứa tranh treo tường là cảnh mùa xuân bên kia, hóa ra là nó được tạo ra từ trí nhớ của tôi sao..." Phó Kỳ Đường nhún vai một cái, đang định nói thì bổng nhiên có một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu cậu. Là loa phát thanh của đoàn tàu. "Những người mới đến, vui lòng đi tới toa số 0 ở đầu tàu để tập hợp ngay lập tức, lặp lại lần nữa, những người mới đến, vui lòng đi tới toa số 0 ở đầu tàu để tập hợp ngay lập tức, nắm chắt thời gian, nếu không thì tự gánh hậu quả." Giọng nói này nghe như là của một thanh niên trẻ tuổi, sạch sẽ nho nhã, anh ta dừng lại một chút, có vẻ đang nói chuyện với những người xung quanh, sau đó bất đắc dĩ bổ sung: "Được rồi, đây không phải là diễn tập, cũng không phải là trò đùa, nếu các người vẫn muốn sống sót, vui lòng đến đây nhanh đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]