Trong toa số 0, Lâm Phưởng ở trần, máu khắp người mà ngồi bệt xuống đất, có một chiếc áo T shirt đẫm máu ở cạnh bên hắn, một cánh tay dính vào nửa vai, còn có một chút thịt nát hoàn toàn không nhìn ra hình dáng lăn từ trong T shirt ra, toát ra mùi máu tanh nồng nặc.
Hắn bị thương rất nặng, tia sáng trắng từ nóc tàu chiếu xuống, bao phủ cả người hắn lại, một lúc sau mới tan biến.
"... Tôi về rồi, cuối cùng tôi cũng về rồi!" Lâm Phưởng không ngừng lẩm bẩm một mình, đôi mắt đờ đẫn, vẻ mặt nhăn nhó.
Đột nhiên, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, hắn như phát điên mà đem thi thể trên mặt đất tụ lại, ngửa đầu nhìn đèn huỳnh quang màu trắng trên nóc phòng hội nghị, "Đoàn tàu, mau chữa trị cho anh ấy! Anh ấy vẫn còn sống!!"
"Nhanh lên! Mau cứu anh ấy, tôi cầu xin ngài cứu anh ấy! Đây là Vĩnh Niên, anh ấy còn sống! Anh ấy đang khóc ngài không nghe thấy sao, mau cứu anh ấy đi!"
Nhưng mà không có cái gì xảy ra.
Tia sáng cũng không chiếu xuống lần nữa, như âm thầm tuyên bố đây chỉ là một đống thịt nát mà thôi.
Lâm Phưởng ngơ ngác nhìn đèn huỳnh quang, ánh mắt từ mong đợi biến thành tuyệt vọng, cuối cùng bật ra một tiếng nức nở như dã thú.
"Ngoài hắn ra, những người còn lại trong đội đều chết hết." Nhiếp Tiêu Lam lặng lẽ đi đến, vành mắt ửng hồng nói với Phó Kỳ Đường, ánh mắt nhìn về miếng thi thể trong ngực của Lâm Phưởng, giọng càng thấp hơn, "Kỳ thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/1032898/chuong-19.html