Edit:Linhlady
Lúc này Mạc Tiêu Uyên đã hoàn toàn đắm chìm trong những câu thành ngữ kia, hắn mơ mơ màng màng gật đầu.
Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã kéo Hiên Viên Quả Quả lên xe.
Mạc Tiêu Uyên:!!!!
Mạc Tiêu Uyên cảm thấy trí lực của mình đã bị đơn phương nghiền áp, cái cái này làm cho hắn không vui, cực kỳ không vui.
Có lẽ là Mạc Tiêu Uyên uể oải quá mức rõ ràng, Hiên Viên Quả Quả tò mò.
Bé nhớ mỗi khi bé bị ba ba bắt nạt, ma ma đều sẽ vuốt bé đầu an ủi.
Nghĩ như vậy Hiên Viên Quả nâng tay mình lên, chuẩn xác đặt lên đầu Mạc Tiêu Uyên.
Mạc Tiêu Uyên có một mái tóc đen dày, có chút cứng, nhưng Hiên Viên Quả Quả không ngại, sờ so4ng vài cái, lúc sau, mềm mại nói: "Ngoan ~"
Mạc Tiêu Uyên:!!!!
Hắn mỗi lần an ủi chó nhà mình đều làm như vầy!
1
Cho nên, nhóc con này xem mình như chó sao? Mạc Tiêu Uyên có chút u oán nhìn thoáng qua Hiên Viên Quả Quả, chỉ thấy bé cười thật tươi.
Mạc Tiêu Uyên:......
Xe chạy rất mau, hơn mười phút đã tới nhà Mạc Tiêu Uyên.
Đây là một căn biệt thự xa hoa, không, nhìn càng giống như cung điện xa hoa hơn.
Các loại kiến trúc rực rỡ muôn màu, tọa ủng ở chính giữa là gia chỉ Mạc gia, cũng là nơi ở của Mạc Tiêu Uyên.
Mạc Tiêu Uyên kéo Hiên Viên Quả Quả xuống xe, hắn nhìn chằm chằm vào bé, muốn nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt bé.
Nhưng hắn lại thất vọng rồi, Hiên Viên Quả Quả một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/3900732/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.