Edit:Linhlady
"Tôi có từng là chính mình sao?"
Giọng nói của Diệp Hành có chút thấp, nhưng lại kiên định truyền tới tai Hiên Viên Tu.
Ánh mắt Hiên Viên Tu tối sầm lại, cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Hành.
Đối với Diệp Hành mà nói, đã có lúc y không tìm thấy chính mình, hiện tại y đã tìm được chính mình, đáng tiếc y sẽ không phải là y.
Diệp Hành cười, thảm đảm như vậy, lại ôn nhu như vậy.
"Anh phải chiếu cố hắn thật tốt."
Diệp Hành biết, Hiên Viên Tu là chủ thể, nói cách khác lúc trước y không bị đánh vào vực sâu hắc ám, nơi đó là chỗ có thể cắn nuốt linh hồn.
Y chủ là một phần linh hồn nhỏ yếu, nhưng Hiên Viên Tu hoàn chỉnh lại không thể thiếu y.
Hợp thành nhất thể lại nói dữ dội mà đơn giản, nhưng chân chính cho đến lúc này, y lại nên đối mặt như thế nào? Diệp Hành lưu luyến nhìn thoáng qua căn phòng Mạc Vân Quả đang ở, sau đó nói với Hiên Viên Tu: "Chúng ta bắt đầu đi, tôi không muốn cô ấy thấy bộ dáng chật vật của mình."
Nói tới đây, y lại cưỡi khẽ một tiếng.
Dáng vẻ chật vật của y, Tiểu Quả Quả làm sao lại chưa từng thấy đây?
Hiên Viên Tu nhấp nhấp miệng, hắn nhìn về phía Diệp Hành, trầm giọng hỏi: "Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
"Ừ, nghĩ kỹ rồi." Diệp Hành nhàn nhạt nói.
Nét mặt y đã không còn vẻ tùy ý như trước, trên khuôn mặt kia không biết từ khi nào đã sớm có thêm vẻ u sầu, thật nhạt, nhưng trước sau lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/3900689/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.