Chương trước
Chương sau
“Ây? Lời lầu trên nói cũng có khả năng nha!”
“Đúng vậy, có ai lại đi nói người mình gặp làn đầu tiên là ôn thần đâu?”
“Như vậy vấn đề tới đây, đó là con thỏ nhỏ này biết tiểu Quả Quả nhà ta từ khi nào?”
“Dù sao ta dám khẳng định, từ khi tiểu Quả Quả mở phát sóng trực tiếp tới nay, tuyệt đối không hề gặp qua con thỏ nhỏ này!”
“Ta cũng dám khẳng định! ╮(╯▽╰)╭”
“Tiểu Quả Quả, ngươi biết thỏ con này sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Ngươi biết sao? ( tò mò )”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, ở trong đầu nói: “Ừ, có biết.”
“Oa! Thật sự viết nó kìa?”
“Biết khi nào vậy?”
“Oa! Tò mò tò mò! Nơi này đến cuối cùng là có chuyện xưa gì vậy!”
“Ta cũng rất tò mò đó! Tiểu Quả Quả nói một chút được hông ~”
“Hắc hắc, để ta đoán xem, có phải tiểu Quả Quả nhà ngươi muốn ăn thỏ xiên cay, cho nên bắt con thỏ này định làm xiên ăn đúng không?”
“Phốc, một câu của lầu trên đã biết ngay là đồ tham ăn 2333333333”
Mạc Vân Quả:……
Cô thật sự không them đến mức làm ra tình huống đó đi?
“Ừm, đại khái thật lâu thật lâu trước kia, chúng ta từng có một đoạn gút mắt.” Rốt cuộc vị thỏ con Thiên Đạo này muốn chỗ tốt từ chỗ cô đã lâu, muốn không nhớ rõ cũng khó.
Thỏ Manh trên dưới ước lượng Mạc Vân Quả một phen, giống như đang xác định gì đó, bó từ gáy Nghiêm Khắc Liệt nhảy lên vai y.
Sau đó toàn bộ thân thỏ đứng thẳng lên, hai chân nhỏ nhắn chống lên eo, cười ha ha hai tiếng.
“Ha ha! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha! Ngươi thế mà trở nên nhỏ yếu như thế! Ha ha!”
Thỏ Manh cảm thấy bản thân thực sự rất vui vẻ, nhớ trước đây nó đánh không lại Mạc Vân Quả, chỉ có thể tùy ý để cô mạnh mẽ thay đổi tiến trình thế giới, đem nó chọc giận quá mức.
Hiện giờ Mạc Vân Quả “Nhỏ yếu” như vậy, nó quả trong ngáy mắt có thể hạ gục cô đấy!
Hiển nhiên, Thỏ Manh cũng quên mất hiện giờ bản thân cũng đang bị trọng thương, hơn nữa thế giới cũng đã biến thành dáng vẻ như bây giờ, còn có công lao mọt phần của nó.
Mạc Vân Quả nhìn Thỏ Manh kiêu ngạo cười to, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Qua nhiều năm như vậy, vị Thiên Đạo này vẫn như vậy vẫn…… Ừm…… Ấu trĩ……
“Phốc, con thỏ chống nạnh! Thật manh!”
“A a a! Manh ra tỷ tỷ vẻ mặt huyết, thật muốn ôm ôm cọ cọ!”
“Con thỏ nhỏ này cũng quá là đáng yêu đi?”
“Ta chỉ muốn nói, con thỏ này thật kiêu ngạo nha! Đương nhiên, là kiêu ngạo đáng yêu, ha ha ha!”
“Tấm tắc, chân ngắn như vậy, cũng may nó chống được tới eo à!”
“Lầu trên nói vậy không đúng, con thỏ có eo ư?”
“Ừ…… Đây là một cái vấn đề nghiêm túc……”
Mạc Vân Quả:……
Được thôi, nhóm người trong phòng phát sóng trực tiếp này cũng không biết lạc đề đi nơi nào, vẫn trước sau như một “Hoạt bát”……
Nghiêm Khắc Liệt chỉ cảm thấy hiện tại vô cùng xấu hổ, đúng vậy, xấu hổ.
Rõ ràng con Thỏ Manh này biết Mạc Vân Quả, y kẹt ở giữa biết làm thế nào đây! Nếu có thể nói, y muốn đi nếm thử những đồ ăn đó có được hay không?
Nhưng mà hiển nhiên Thỏ Manh không biết được tâm tư của Nghiêm Khắc Liệt, sau khi xem thường Mạc Vân Quả xong, nó nhảy một phát đến trước mặt Nghiêm Khắc Liệt.
Nha, không, hẳn là toàn bộ thân thể nhỏ bé đều bay lên không, sau đó nhắm ngay mặt của Nghiêm Khắc Liệt.
“Ngươi! Chính chúa cứu thế nhận mệnh của ta!” Thỏ Manh vẫn như cũ xoa eo, dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu kỳ quái có bất nhiêu kỳ quái.
Nghiêm Khắc Liệt cũng thiếu chút nữa không nhịn được cười, cũng may y cũng biết tính cách ngạo kiều của thỏ nhà mình, nếu như y thật sự cười, không chừng nó sẽ đạp lên mặt y vài cái cũng nên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.