Bên trong hoang vu, gióng như tất cả đều không thấy được hy vọng, nhưng thật ra, hy vọng bẵng luôn nằm.bên trong mảnh hoang vu này.
Mạc Vân Quả nhìn cây xanh cách mình không xa, không nói gì.
Cô không nhìn cây xanh, mà ngược lại đem tâm tư đặt lên phòng phát sóng trực tiếp.
“Di? Tiểu Lục vẫn là rất đáng yêu nhất!”
“Nơi nào đáng yêu? Mới đó còn ra oai phủ đầu với tiểu Quả Quả nhà ta đấy.”
“Hắc hắc, ta còn là cảm thấy thực đáng yêu 233333333”
“Thế không phải tiểu Lục cũng đã chữa trị hết cho Quả Quả rồi sao? ╮(╯▽╰)╭”
“Trị hết cũng không thể đủ để thay đổi nó thật sự đã thương tổn tiểu Quả Quả nhà ta ╭(╯^╰)╮”
“Cho nên hiện tại chúng ta muốn làm gì? Không đúng, hẳn là: Tiểu Quả Quả hiện tại muốn làm cái gì nha?”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, ánh mắt lóe lóe, cô ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Chờ.”
“Hả? Chờ cái gì?”
“Đúng vậy, chờ cái gì nha?”
“Chờ a chờ ~ rốt cuộc có một ngày, chờ thành một ngọn núi a ~”
“A a a ~ chờ a chờ ~”
Mạc Vân Quả:……
Cây xanh dường như cũng đã nhận ra Mạc Vân Quả không chuyên tâm, nó giật giật nhánh cây nhỏ, Mạc Vân Quả liền cảm giác khí huyết dâng lên.
Nàng vuốt ve vị trí ngực, nhìn về phía cây xanh nhỏ.
Cây nhanh nhỏ đã nhận ra Mạc Vân Quả đang nhìn nó, cành cây run rẩy càng thêm vui sướng.
Chỉ một cái nhoáng động này, Mạc Vân Quả liền cảm giác được khí huyết cuồn cuộn càng thêm lợi hại.
Không bao lâu, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010094/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.