Phạm Đặc ở một bên nhìn vô cùng sốt ruột, khi Mạc Vân Quả tiến hành trị liệu toàn bộ quá trình này, hắn cũng không dám nói chuyện.
Khi hắn ngùn thấy sắc mặt Sở Lợi không còn tái nhợt nữa, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cảm ơn.”
Phạm Đặc thật tình nói, trong khoảng thời gian này, Phạm Đặc xem y như người bạn đồng hành quan trọng của mình.
Mạc Vân Quả lắc đầu, sau đó nói: “Chúc mừng anh.”
Phạm Đặc sửng sốt, bên tai ửng đỏ, hắn gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Cảm ơn.”
“Kế tiếp tính toán như thế nào?” Mạc Vân Quả hỏi.
Phạm Đặc trên mặt hiện ra một tia đứng đắn, hắn nhìn Sở Lợi hôn mê, ngồi xuống đối diện Mạc Vân Quả.
“Anh chỉ nghĩ mọi người đồng tâm hiệp lực đối phó Trùng tộc.”
“Ừ, khá tốt.” Đương nhiên là khá tốt, đây vốn dĩ là con đường hắn phải đi.
Phạm Đặc lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy em gái tiểu Quả khí thế càng ngày càng cường.
Vết thương của Sở Lợi nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng bất đắc dĩ Mạc Vân Quả có độ vật gian lận, cho nên chỉ cần một ngày, Sở Lợi đã có thể chạy nhảy như thường.
Sở Lợi thông minh cái gì cũng không hỏi, Phạm Đặc cũng không biết nên giải thích như thế nào, đương nhiên cũng không giải thích.
Ngay ngày hôm sau, đám binh cũ phải thực hiện lời hứa của mình, cái gì cũng phải nghe theo tân binh.
Nhưng mà điều khiến mọi người giật mình đó là, Phạm Đặc cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010090/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.