Chương trước
Chương sau
Mạc Vân Quả đi theo người kia rẽ trái rẽ phải, đi tới một con đường đèn đuốc sáng trưng.
Bất kể là ở tinh cầu nào, ban đêm luôn luôn có cơ hội để buôn bán.
Mà loại tình sắc sinh ý cũng chỉ có ở ban đêm mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất.
Mạc Vân Quả nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ tới người kia sẽ đến loại địa phương này.
Mạc Vân Quả vẫn như cũ trong trạng thái ẩn thân, cô theo đi, tiến vào một phòng ở xem ra òa xa ha nhất khu phố này.
Vừa đi đi vào, mùi xạ hương xông thẳng vào lỗ mũi, ở chỗ này nữ nhân phần lớn là thản nhiên ăn mặc lộ liễu, có một vài người thậm chí không nặc quần áo.
Đàn ông tới nơi này cũng cực kỳ hài phóng, có vài người còn làm ngay trên cầu thang, không thể không nói có bao nhiêu lớn gan.
Mạc Vân Quả không để ý đến những người này, mấy người này đều bị dục vọng khống chế người, cùng những cầm thú có cái gì khác nhau?
Mạc Vân Quả vẫn luôn đều theo sát người kia, thấy hắn đi vào căn phòng tận cùng, cô đương nhiên cũng sẽ đi theo.
Con đường càng ngày càng thêm hẻo lánh, các loại thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi cái gì cũng không nghe thấy.
Nơi này có một cái sân, trống rỗng, nhìn qua cái gì cũng không có.
Đi vào một căn phòng, đi xuống chút nữa, phía dưới mới là một cái động.
Mạc Vân Quả núp ở phía sau, nhìn hắn quen thuộc nhẹ nhàng nhận một cái bảng số, sau đó mang một cái mặt nạ.
Nơi này, là một đấu trường thú, hoặc theo như mô tả của thế giới để nói, nơi này là một nơi đấu trường trùng.
Bạo lực là độ vật mà tội ác giả truy tìm, bạo lực càng máu me, bọn họ càng vui vẻ.
Vì thế nơi này vừa đúng lúc được anh ra, ở đây không chỉ tràn ngập bạo lực máu me mà còn cho dục vọng.
Mạc Vân Quả ẩn thân ở trong đám người, nhìn Cách La Phu đã lên sân khấu, trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa.
Nơi này không có giải thích, chỉ có mọi người cùng âm thanh kêu gào, đó là loại kêu gào tràn ngập ác ý.
Trùng tộc chiến đấu to gấp năm lần Cách La Phu, như vậy vừa thấy, Cách La Phu có vẻ quá mức nhỏ bé.
Trong miệng Trùng tộc còng chảy ra chất lỏng ghê tởm, còn tản ra mùi tanh tưởi, nhưng đúng mùi hương này lại kích thực đám người ở đây, làm mọi người càng thêm hưng phấn.
Chiến đấu chạm vào là nổ ngay, thanh âm đinh tai nhức óc đâm thẳng vào lỗ tai Mạc Vân Quả, cô lại mặt không đổi sắc nhìn trung tâm chiến đấu.
Không thể không nói, Cách La Phu rất lợi hại, hơn nữa……
Ánh mắt Mạc Vân Quả lóe lóe, cô nhớ tới thực lực ngày đó khi Cách La Phu gặp trùng phong hỏa, trong mắt xẹt qua một tia khí hiểu.
Lúc ấy Cách La Phu, hiển nhiên không cường đại như hiện tại, chẳng lẽ ngay lúc đó anh ta đã ẩn tàng thực lực của chính mình?
Nhưng mà, vì sao lại muốn che giấu thực lực của mình?
Nếu ngày hôm đó cô không ra tay, không lẽ anh ta cũng sẽ chết ở nơi đó sao?
Ngay lúc Mạc Vân Quả đang suy nghĩ như vậy, trong sân đã chiến đấu được vài hiệp.
Cuối cùng, vẫn là Cách La Phu thắng, con trùng khổng lồ kia hung hăng bị nện trên đất, tạo thành từng trận tro bụi, nhưng chút bụi này không thể giảm bớt hưng phấn của đám người ở đây.
Cách La Phu đứng ở trước mặt Trùng tộc, bởi vì có mặt nạ che đậy, cho nên hắn chỉ lộ ra một đôi mắt.
Đó là một đôi đỏ như máu, cặp mắt kia phảng phất như phá trước có xác chết như núi máu chảy thành sông, làm người không tự chủ được sợ hãi.
Nhưng Mạc Vân Quả nhìn đến loại tình huống này, lại là âm thầm nhíu mày, cô rõ ràng nhớ rõ, Cách La Phu có đôi mắt màu đen, vẫn là cái loại sâu như mực và đen.
Vì sao hiện tại, lại biến thành đỏ như máu đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.