Chương trước
Chương sau
Đoàn người trở lại phòng ở, ngoại trừ Phạm Đặc tách ra từ đầu đi dùng trùng ngại đổi điểm tích lũy, còn những người khác, lại cùng Mạc Vân Quả đố mặt “Giao lưu” một lần.
Nói là giao lưu, không bằng nói là trao đổi tin tức mà thôi.
Dorothy thoạt nhìn nhuyễn manh nhuyễn manh, cũng cự kỳ dễ ở chung.
Cô nàng ở trong tiểu đội này đảm đương thân phận đối ngoại, cô nàng là người đầu tiên mở miệng nói: “Mạc tiểu thư, trước kia chị có quen biết Phạm Đặc sao?”
Mạc Vân Quả lắc đầu, cô không nhận biết.
Dorothy khẽ cười một tiếng nói: “Lại nói tiếp, em và chị giống nhau đấy ~”
“Hả?” Mạc Vân Quả nhướng mày nhìn về phía cô nàng.
“Em cũng được Phạm Đặc nhặt về ~” Dorothy có chút nghịch ngợm nói, “Chuẩn xác mà nói, mấy người bọn em đều là được Phạm Đặc nhặt về ~”
Mạc Vân Quả: Không thể tưởng được Phạm Đặc là cái dạng này
“Cho nên?” Mạc Vân Quả hỏi.
Dorothy thè lưỡi, nghịch ngợm nói: “Chị nói xem Phạm Đặc có phải thật ngốc hay có lực hấp dẫn đặc biệt hay không? Bằng không làm sao có thể nhặt người nào cũng không đơn giản?”
Ánh mắt Mạc Vân Quả chợt lóe, cô cũng không phải người cái gì cũng không hiểu.
Dorothy nói những lời này rõ ràng đang thử cô, đồng thời cũng muốn cô nhìn thấu một vấn đề, đó là mấy người bọn họ thật sự không đơn giản.
Ánh mắt Mạc Vân Quả híp lại, nhàn nhạt nói: “Tôi là một người bình thường.”
“Mạc tiểu thư nói như vậy có vẻ không chân thành nha ~” Dorothy lắc lắc ngón tay, hơi có chút bất đắc dĩ.
“Người thường có thể một mũi tên bắn trúng trùng phong hỏa đến chết? Hơn nữa……” Dorothy cười đến càng thêm ngọt ngào, “Tôi nhớ rõ khi đi trên tay chị Mạc căn bản không cầm cung tiễn gì ~”
Mạc Vân Quả nhấp nhấp môi, nhàn nhạt nói: “Ừ, tôi có công cụ trữ vật.”
Dorothy sửng sốt, trên mặt tươi cười càng thêm sâu, dường như khá vừa lòng với câu trả lời của Mạc Vân Quả.
Lúc này, Mã Mễ thuận theo mở miệng nói chuyện.
“Cô muốn rời khỏi tinh cầu tội ác không?”
“Cô muốn rời đi sao?” Mạc Vân Quả hỏi ngược lại.
Nhĩ Tư tiếp lời Mạc Vân Quả nói, cười tủm tỉm nói: “Hắc hắc, đương nhiên muốn rời đi, mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây, đều muốn rời đi.”
“Ừm.” Mạc Vân Quả nhàn nhạt gật đầu.
“Cho nên, chúng ta hiện tại có cùng một mục tiêu.” Nhĩ Tư vẫn như cũ cười tủm tỉm nói, cặp kia nheo lại trong ánh mắt làm người thấy không rõ cảm xúc.
“Cho nên?” Mạc Vân Quả nhìn về phía Mã Mễ, giống như muốn trưng cầu ý kiến của cô nàng.
Mã Mễ nhận thấy được ánh mắt của Mạc Vân Quả, cô nàng ngẩng đầu, lộ ra cả khuôn mặt, nhưng mà làm Mạc Vân Quả kinh ngạc đó là, bên phải mặt của Mã Mễ rất dữ tợn, như là bị thứ gì làm bị thương, nhưng khi tinh tế nhìn lại, càng như là một loại bớt.
“Bên ngoài vòng bảo hộ nhiều nhất có thể căng một tháng, những người ở trung tâm thành đã tiến hành di chuyển rồi, trong vòng một tháng chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Mã Mễ bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả, đôi mắt màu xanh lục sáng lóa mắt.
“Muốn tôi làm cái gì?” Mạc Vân Quả hỏi.
“Khi thuyền Nhĩ Tư nghiên cứu đã gần hoàn thiện, chỉ còn thiếu mấy linh kiện cái mấu chốt, chúng ta muốn khi thuyền tiếp viện tới để đổi mấy cái đó.”
“Nhưng với số lượng trùng tộc hiện giờ của chúng ta là không đủ, chúng tôi càn lực lượng của cô, săn giết càng nhiều Trùng tộc.”
Những người khác nghe Mã Mễ nói như vậy, đồng loạt nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt tràn đầy kiên định.
“Cần nhiều hay ít?” Mạc Vân Quả lại hỏi.
“Càng nhiều càng tốt……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.