Chương trước
Chương sau
Đối với màn nhạc đệm trước khi ngủ này, Mạc Vân Quả cũng không để ở trong lòng.
Nhưng có một số việc cô cũng rõ ràng, mấy người này, thực chất không hề đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau, đoàn người Phạm Đặc muốn đi ra ngoài săn giết Trùng tộc, ngày thường chỗ này chính là nơi phát ra điểm tích lũy cho bin họ.
Mạc Vân Quả hiểu, đương nhiên sẽ muốn đi theo.
Phạm Đặc vài lần muốn ngăn cản, nhưng thái độ của Mạc Vân Quả cục kỳ kiên định.
Phạm Đặc bất đắc dĩ, chỉ có thể theo ý Mạc Vân Quả để cô đi.
Nhưng hắn vẫn luôn nói với Mạc Vân Quả nhất định phải gắt gao đi theo hắn, luôn lo sợ cô gặp chuyện gì đó nguy hiểm.
Đối với ý tốt của Phạm Đặc, Mạc Vân Quả chỉ là nhàn nhạt gật đầu.
Ở trong mắt cô mà nói, với thực lực của Phạm Đặc, nếu như thật sự gặp cái gì đó nguy hiểm, thật đúng là không bảo vệ được cô.
Cứ như vậy, mấy người mang toàn bộ võ trang xuất phát.
Nói là toàn bộ võ trang, chẳng qua cũng là từng người mang theo vũ khí của mình mà thôi.
Vũ khi của Mã Mễ là một cái roi, vũ khí của Dorothy là một cái chủy thủ, còn ba người đàn ông còn lại, nhìn dáng vẻ chắc hẳn thế giới này có vũ khí đặc thù.
Còn về chuyện cơ giáp, tại tinh cầu tội ác này thật sự quá ít quá ít.
Bằng thực lực hiện tại của bọn họ, còn giữ không được một cái cơ giáp, đương nhiên, cũng mua không nổi.
Mạc Vân Quả không lấy cái gì, hai tay trống trơn đi theo bọn họ.
Phạm Đặc thấy vậy, muốn đem vũ khí của hắn đưa cho Mạc Vân Quả, nhưng vẫn bị Mạc Vân Quả cự tuyệt.
Vũ khí của Mạc Vân Quả đều đặt ở động phủ, huống hồ, cô căn bản không cần bất kỳ vũ khí gì cũng có thể giết chết những con Trùng tộc.
Nói cách khác, nhưng kiến thức cô học được không phải là vô dụng sao?
Đoàn người ra khỏi thành, vòng bảo hộ so với hôm qua cũng yếu hơn một ít.
Vừa ra thành, ai nấy đều nâng cao cảnh giác, ai cũng không biết bọn họ sẽ đụng tới cái gì.
Tình trạng cứ duy trì như vậy đi được khoảng mười phút, Mạc Vân Quả rõ ràng cảm giác được dưới nền đất có thứ gì.
Cô không nói gì, chỉ là âm thầm cảnh giác.
“Phía dưới có cái gì.” Mã Mễ mới vừa nói xong, roi liền hướng về chỗ nào đó trên mặt đất.
Tức khắc, bụi đất bay tứ tung, từ dưới lòng đất chui lên một con sâu thật dài cùng họ với cá sấu.
Trên người con sâu màu xanh lục, vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm.
“Là loài ngạ bò sát!” Nhĩ Tư kinh hô một tiếng, đồng thời trong tay cũng không nghỉ, trực tiếp bắt đầu đánh lên trên người sâu.
Mấy người này dĩ nhiên ở bên nhau thời gian khá dài, cho nên phối hợp vô cùng ăn ý.
Nhưng độc trên loài bò sát này cực kỳ lợi hại, mấy người có chút bó tay bó chân.
Nhưng cũng may thực lực của bọn họ không kém, mười phút sau, con ngạ này cũng không thể sống sót.
Cả đám người trên mặt đề có chút chật vật, ngược lại Mạc Vân Quả, vẫn luôn đứng ở bên ngoài vòng chiến đấu, không hề chịu ảnh hưởng.
Phạm Đặc nhìn thấy Mạc Vân Quả không có việc gì, khẩn trương trên mặt lập tức liền giãn ra.
Nhĩ Tư nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, ánh mắt lóe lóe, rốt cuộc vẫn không nói gì thêm.
Dorothy nhảy đến trước mặt Mạc Vân Quả, cười tủm tỉm nói: “Đây chính là chúng ta giết, không có phần của cô đâu ~”
Mạc Vân Quả gật gật đầu, cái này cô vẫn hiểu.
Cả đội đều không có úi trữ vật, cho nên con ngạ này không thể không dùng làm túi để Phạm Đặc đeo trên lưng.
Nếu là trước kia bọn họ đã có thể đi trở về, dù sao với một con bò sát kia đã có thể đổi lấy thức ăn cho họ ba ngày.
Thế nhưng thuyền tiếp viện sắp tới, Nhĩ Tư muốn đổi một ít linh kiện cơ giáp, như vậy với một con ngạ này là không đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.