Chương trước
Chương sau
Khi Mạc Vân Quả đang nghĩ như vậy, không gian đột nhiên vặn vẹo.
Cảnh tượng trước đó biến mất, thay vào đó là không gian rừng rậm yên tĩnh.
Ở phía trước Mạc Vân Quả là Angus, trong tay của y còn cầm một tiểu hồ ly, tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng, vừa thấy đã bị khi dễ thảm.
“Một cái ảo cảnh cô đều phá không được?” Angus tràn ngập không kiên nhẫn, đối với Mạc Vân Quả thật lâu không thoát ra được ảo cảnh, y cực kỳ không hài lòng.
Mạc Vân Quả không phản bác lời Angus nói, chỉ là trả lời: “Đi thôi.”
Angus đem tiểu hồ ly trong tay đưa tới trước mặt Mạc Vân Quả hỏi: “Vật nhỏ này làm sao bây giờ? Nướng?”
Mạc Vân Quả:……
Tiểu hồ ly dường như nghe hiểu Angus nói, nó nức nở hai tiếng, nghe qua dị thường đáng thương.
Đổi lại là người khác có lẽ đã trìu mến an ủi một phen.
Ngược lại hai người này đều không có tâm tư đó, Mạc Vân Quả chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua liền nói: “Tùy anh.”
“Sách ~” Angus đem tiểu hồ ly một phen quăng ra ngoài, đến nỗi sống hay chết đều không phải là chuyện của y.
Y đuổi kịp Mạc Vân Quả, trêu đùa nói: “Thật không dám tin tưởng, vậy mà cô lại bị ảo cảnh kia mê hoặc.”
Mạc Vân Quả ngừng lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Angus.
“Cũng không phải tất cả mọi người sẽ muốn đi phá hư ảo cảnh, đối với tôi mà nói, phá nó không bằng khống chế nó.”
Mạc Vân Quả nói xong câu đó liền nhấc chân tiếp tục về phía trước đi đến.
Angus sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mạc Vân Quả đánh ý nghĩ như vậy.
Ánh mắt y lóe lóe, đuổi kịp Mạc Vân Quả, lúc này đây, lại là nói cái gì đều không có nói.
Kia tiểu hồ ly tuy rằng nhìn qua nhu nhược mềm mại, nhưng trên thực tế lại là chưa tể một phương, ảo cảnh kia của nó, đối với huyễn thú chưa khi sáng linh trí mà nói, thật là một phương khốn cảnh.
Sau khi bị Angus ném văng ra, tiểu hồ ly biết mình chọc tới một cái nhân vật lợi hại, sau đó đương nhiên không dám ở nơi này, vì thế nó nhanh chóng chạy tới nơi ở chả lão bằng hữu.
Mà khi Mạc Vân Quả cùng Angus lại một lần gặp được tiểu hồ ly, tiểu hồ ly mặt ngoài mỉm cười, nội tâm MMP!
Angus đi theo phía sau Mạc Vân Quả, hai người đều không nói lời nào, tất cả đều an tĩnh như thế.
Khi hai người bước vào lãnh địa của một huyễn thú khác, Angus mới mở miệng nói: “Nướng?”
Mạc Vân Quả:……
Cô còn có thể nói cái gì đâu? Một câu “Tùy ngươi” liền đuổi rồi qua đi.
Lãnh địa của huyễn thú lần này là một con hổ, trên người nó tất cả đều là lấm tấm, nhưng mà khiến người ta buồn cười đó là, lấm tấm đó đủ loại màu sắc, một con hổ lấm tấm như vậy, thật là, ừm…… Một lời khó nói hết.
“Cay đôi mắt! Cay đôi mắt!”
“Lợi hại, nhiều màu sắc như vậy ở trên người, quả thực là xấu bạo!”
“Phải không? Ta cảm thấy thật đẹp! Ha ha ha ha!”
“╮(╯▽╰)╭ ta cũng cảm thấy thật đẹp ~”
“Cho nên, đẹp ở nơi nào?”
“╮(╯▽╰)╭ đối với thế giới của chúng ta mà nói, có nhan sắc chính là đẹp ~”
“Lầu trên thật lợi hại!”
“( cười khóc ) tiểu Quả Quả, xem ở phân lượng con hổ lấm tấm sặc sỡ nhiều màu như vậy, vẫn không cần nướng nó đi?”
“Đồng ý cái nhìn của lầu trên ( cười khóc )”
Mạc Vân Quả:……
Cô nhìn thoáng qua hổ lấm tấm, ừm…… Thật đúng là sặc sỡ nhiều màu.
Mà lúc này, tiểu hồ ly đang tránh sau hổ lấm tấm, vội vàng dùng thú ngữ giao lưu với hổ lấm tấm.
“Đi mau! Đi mau! Hu hu hu……”
Hổ lấm tấm nghe được câu này của tiểu hồ ly, móng vuốt đang giơ giữa không trung khựng lại, một giây sau, hưu một cái đã không thấy.
Mạc Vân Quả:……
Angus:?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.