Mã Tư vẫn luôn run sợ chờ đợi câu trả lời của Mạc Vân Quả, ai biết Mạc Vân Quả chỉ là nhàn nhạt gật đầu, sau đó đi vào.
Mã Tư thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó trái tim cậu lị nhảy lên.
Đáng chết! Cậu quên mất bên trong còn có em gái!
Mạc Vân Quả đi vào phòng liền thấy một cô bé, sắc mặt bé gái tái nhợt, khuôn mặt nhỏ cực kỳ tinh xảo, lại bởi vì tia tái nhợt kia, nhìn qua chọc người đau lòng.
Đương nhiên, Mạc Vân Quả không biết tư vị gọi là “Đau lòng” kia, cô quay đầu nhìn Mã Tư đang đi vào hỏi: “Em gái cậu?”
Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngũ khí khẳng định.
Mã Tư liên tục gật đầu nói: “Tôi sẽ ôm con bé đi ra ngoài.”
Mã Tư trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, buổi tối hôm nay, chắc phải cùng em gái ngủ bên ngoài.
“Không cần.” Mạc Vân Quả quay người đi ra ngoài, “Nhà cậu có người, tôi không ở nơi này được.”
Mã Tư vừa thấy Mạc Vân Quả phải đi, cậu nhìn thoáng qua em gái, khẽ cắn môi, lập tức bắt được cánh tay Mạc Vân Quả.
“Đại nhân……” Sắc mặt của cậu trở nên tái nhợt.
Mạc Vân Quả quay đầu nhìn cậu, có chút khó hiểu.
“Cầu ngày, cứu cứu em gái tôi.” Mã Tư vốn dĩ mang Mạc Vân Quả về, là bổ vì bản thân cậu có chút hy vọng xa vời, mong người này sẽ có chút lòng đồng tình, có thể chửa khỏi cho em gái cậu.
Mạc Vân Quả:……
“Oa! Đây là bắt cóc có đạo đức đi? Đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010027/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.