Chương trước
Chương sau
Tần Nhu còn ở phòng cấp cứu, Mạc Du vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Khi Mạc Vân Quả tìm được cô ấy, cả người Mạc Du dựa vào ghế trên, đôi mắt nhắm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Mạc Vân Quả đi qua, đưa điện thoại cho Mạc Du nói: “Đây là điện thoại của Tần Nhu.”
Mạc Du nghe được giọng nói của Mạc Vân Quả, mở mắt, cô ấy cầm điện thoại, cũng không có tính toán xem.
Mạc Vân Quả không nói gì thêm, di động giao cho Mạc Du, xử lý như thế nào là việc của cô ấy.
“Có phải chị làm sai rồi không?” Mạc Du thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Không có.” Mạc Vân Quả trả lời, cô cũng không cảm thấy Mạc Du làm sai cái gì, cứu Tần Nhu từ nơi đó ra, cô ấy cũng không có làm sai.
“Em trách chị sao?” Mạc Du còn nói thêm, “Cha mẹ sau khi chết, chị quá bận rộn làm.việc mặc kệ em, ngay lúc đó em còn nhỏ như vậy, một người ở nhà, nhất định rất sợ hãi đi?”
Mạc Vân Quả nửa cúi đầu, không có trả lời câu nói của Mạc Du.
“Nhiều năm như vậy chị cũng không quản em, công ty ổn định xuống, lúc này mới cường thế chen chân vào cuộc sống của em, cứng rắn bắt em rèn luyện, học tập, nói thật, em trách chị sao?” Mạc Du dường như rất muốn biết đáp án, cô ấy một lần lại một lần hỏi.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Tôi không trách cô.” Nhưng nguyên thân nghĩ như thế nào, cô lại không có cách nào trả lời.
Từ Mạc Vân Quả góc độ này tới xem xét, làm một người trở mạnh mẽ không sai, trên thế giới này, người có thể tín nhiệm, chỉ có bản thân mình mà thôi.
Nhưng nhân loại là sinh vật rất kỳ quái, bọn họ càng thích ỷ hơn người khác, từ người khác hấp thu ấm áp.
Nghĩ đến đây, Mạc Vân Quả sửng sốt, vì sao cô lại nghĩ như vậy? Nhân loại? Cô không phải cũng là nhân loại sao?
Mạc Vân Quả lắc đầu, đem ý tưởng không thực tế trong đầu vứt đi.
Nhưng cái phản ứng này trong mắt Mạc Du lại biến thang cô không muốn nhớ lại cuộc sống trước kia.
Mạc Du ánh mắt ảm ảm, đúng vậy, có ai lại hy vọng cuộc sống của mình bị người khác khống chế đâu?
Mạc Du vỗ vỗ bả vai Mạc Vân Quả, giọng nghẹn ngào nói: “Từ nay về sau, chị sẽ không bức em, em muốn làm cái gì thì làm đi, có chị làm chỗ dựa cho em.”
Mạc Du giờ phút này sắm vai một chị gái tri kỷ, cô ấy hiểu được Mạc Vân Quả, hiểu được mình niên thiếu khinh cuồng, mà, vì sao sự thấu hiểu này đến quá muộn.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Như vậy khá tốt.” Cô còn chưa luyện được cơ bụng tám múi đâu……
Mạc Du sửng sốt, còn muốn nói cái gì đó, cửa phòng cấp cứu lập tức mở ra.
Mạc Du vội vàng đứng lên đi lại chỗ bác sĩ, bác sĩ vừa thấy Mạc Du, vội vàng nói: “Người bệnh không có trở ngại gì, nghỉ ngơi một chút là được.”
Vì một người đàn ông triệu tập một đoàn chuyên gia, vị Mạc tổng này cũng rất lợi hại. Bác sĩ ở trong lòng phun tào, bên ngoài lại không đổi sắc.
Mạc Du gật gật đầu, nhìn Tần Nhu nằm trên giường bị đẩy ra, trong mắt xẹt qua một tia ôn nhu.
“Chị gái Mạc Du một chút cũng không xem điện thoại của anh trai Tần Nhu sao?”
“Thất vọng, còn tưởng rằng chị gái Mạc Du sẽ phát hiện ra cái gì đó nữa ( nhàm chán )”
“Đúng vậy, chị gái Mạc Du thân sĩ như vậy sao? Vậy mà không xem điện thoại của anh trai Tần Nhu ~”
“╮(╯▽╰)╭ khả năng là chị gái Mạc Du quá quan tâm an toàn của anh trai Tần Nhu đi?”
“Lẳng lặng nhìn một giây khi Mạc Du phát hiện chân tướng.”
“Tiểu Quả Quả muốn trợ cô một chút hay không?”
“╮(╯▽╰)╭ tiểu Quả Quả trợ công ~”
Mạc Vân Quả:……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.