Tần Nhu còn ở phòng cấp cứu, Mạc Du vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Khi Mạc Vân Quả tìm được cô ấy, cả người Mạc Du dựa vào ghế trên, đôi mắt nhắm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Mạc Vân Quả đi qua, đưa điện thoại cho Mạc Du nói: “Đây là điện thoại của Tần Nhu.”
Mạc Du nghe được giọng nói của Mạc Vân Quả, mở mắt, cô ấy cầm điện thoại, cũng không có tính toán xem.
Mạc Vân Quả không nói gì thêm, di động giao cho Mạc Du, xử lý như thế nào là việc của cô ấy.
“Có phải chị làm sai rồi không?” Mạc Du thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Không có.” Mạc Vân Quả trả lời, cô cũng không cảm thấy Mạc Du làm sai cái gì, cứu Tần Nhu từ nơi đó ra, cô ấy cũng không có làm sai.
“Em trách chị sao?” Mạc Du còn nói thêm, “Cha mẹ sau khi chết, chị quá bận rộn làm.việc mặc kệ em, ngay lúc đó em còn nhỏ như vậy, một người ở nhà, nhất định rất sợ hãi đi?”
Mạc Vân Quả nửa cúi đầu, không có trả lời câu nói của Mạc Du.
“Nhiều năm như vậy chị cũng không quản em, công ty ổn định xuống, lúc này mới cường thế chen chân vào cuộc sống của em, cứng rắn bắt em rèn luyện, học tập, nói thật, em trách chị sao?” Mạc Du dường như rất muốn biết đáp án, cô ấy một lần lại một lần hỏi.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Tôi không trách cô.” Nhưng nguyên thân nghĩ như thế nào, cô lại không có cách nào trả lời.
Từ Mạc Vân Quả góc độ này tới xem xét,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010002/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.