Tôi vẫn luôn cho rằng, tôi là một anh hùng, đúng vậy, anh hùng.
Một người vì tộc nhân mà báo thù, đem mấy người phá rối đại điển trung thi từng bước từng bước giết chết.
Có lẽ ở tỏng mắt người ngoài, tôi là một tên sát nhân điên cuồng, nhưng mà tôi nghĩ, trong mắt của tộc nhân tôi, tôi nhất định là một anh hùng, một anh hùng cái thế.
Kế hoạch báo thù được tôi xây dựng mười lăm năm, thay vào đó là vô số nỗ lực.
Mỗi khi tôi không kiên trì nỗi, trong lòng tôi lại hiện lên câu nói, cả tộc nhân của tôi, chỉ có mình tôi có thể báo thù.
Tôi nhất định phải báo thù! Báo thù!
Sau đó, tôi tiếp tục duy trì, bước lên con đường báo thù của mình.
Con đường báo thù thật thành công, nếu không phải Mạc Vân Quả đột nhiên tỉnh lại, tôi nghĩ tất cả đều sẽ thật thuận lợi.
Nhưng mà cô ấy tỉnh, tôi tận mắt nhìn thấy ngươi tử vong tỉnh lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô ấy, tôi bắt đầu hoài nghi, thánh vật tộc nhân đang nằm ở trong tay cô.
Vì thế tôi nói với Long Uy để cô vào tổ đội, tiện thể bảo vệ cô.
Long Uy bị tôi thuyết phục, Mạc Vân Quả quả nhiên cũng tiến vào tiểu tổ.
Nhưng sau khi vào tổ đội cô ấy một chút cũng không an phận, cô ấy muốn tìm ra hung thủ.
A…… Hung thủ? Hung thủ không phải đứng ở trước mặt cô ấy sao?
Nhưng mà cô ấy không biết, cô ấy còn rất sung sướng cùng tôi thảo luận vụ án.
Tuy rằng tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009985/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.