Trần Kha cười, là tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Anh ta cả người đều phát run, cười vô cùng vui vẻ.
“Cô thật thông minh.” Anh ta không tiếc lời khen.
“Ừ.” Mạc Vân Quả chỉ thấp giọng lên tiếng.
“Nhưng mà, thông minh lại có ích lợi gì đâu?” Máu trên khóe miệng Trần Kha lại bắt đầu tràn ra, một giọt một giọt nện ở trên tay Mạc Vân Quả, lạnh lẽo đến thấu xương.
Mạc Vân Quả không nói gì, nhìn Trần Kha trước mắt, ánh mắt càng lạnh lẽo.
“Có ích lợi gì đâu?” Trần Kha nhẹ nhàng lau đi vết máu trên tay Mạc Vân Quả..
Tay anh ta, cũng lạnh lẽo đến thấu xương.
“Cô à, cũng phải chết.……” Ngữ khí của Trần Kha nghe qua còn có tia hơi đáng tiếc, giống như việc Mạc Vân Quả chết đi, là chuyện hơi tiếc nuối.
“Chờ cô chết, đám truyền thông sẽ đưa tin cô là hung thủ của liên hoàn án, là một tên biến thái, mà tôi, là một anh hùng.” Trần Kha cười, điên cuồng tùy ý.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Sẽ không.”
“Hử?” Trần kha sửng sốt, không rõ vì sao Mạc Vân Quả sẽ nói như vậy.
“Anh biết viên trân châu kia là cái gì không?” Mạc Vân Quả hỏi.
Trần Kha lắc đầu, chờ cô tiếp tục nói.
“Đây là một viên thú đan thần thú hệ mộc, sau khi chủ nhân của nó chết đi, nó không thể tu luyện, chỉ có thể đem mang sinh cơ từ trước tích lại, phát ra tạo phúc cho dân chúng.”
“Nhưng mà, sinh sơ trong thú đan là hữu hạn, sau khi vận chuyển xong, đất ở nơi này đã có sự thay đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009983/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.