Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
Chuộc tội? Đây là một từ nặng cỡ nào, không phạm tội, đâu ra chuộc tội?
Tần Sĩ một khi mở miệng, đã nhận định Mạc Vân Quả như đầu sỏ gây tội vậy.
Mạc Vân Quả chậm rãi lắc đầu, nói: “Không phải.”
Biểu cảm của Tần Sĩ lập tức trở nên hung ác, “Không phải? Vậy cô tới làm cái gì?”
Mạc Vân Quả nhấp môi, bởi vì không có cách nào nói ra tồn tại của hệ thống, cũng không có cách nào nói ra nhiệm vụ với Tần Sĩ.
Mạc Vân Quả trầm mặc ở reng mắt Tần Sĩ chính là cam chịu, gã cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào? Chấp pháp giả muốn cô đến thế giới này để xem.căn nguyên có còn hay không sao? Hay có thể khôi phục lại như trình độ ban đày không?”
Mạc Vân Quả:……
“Tôi đây nói cho cô, không có khả năng, không có khả năng, lúc trước những chấp pháp giả đó đem căn nguyên cầm đi làm cái gì cô lại không phải không biết, đã bị thương như vậy, sao có thể sẽ khôi phục?” Tần Sĩ tàn nhẫn hỏi, trong giọng nói tràn ngập oán hận.
Mạc Vân Quả sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
“Cô không biết?” Giọng nói của Tần Sĩ lập tức trở nên bén nhọn.

“Ừ.” Mạc Vân Quả gật đầu, xô thật sự cái gì cũng không biết.
Tần Sĩ đánh giá Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt hoài nghi càng lớn.
“Lại nói tiếp, cô xem như khác với đám người đó, tuy rằng tôi không gặp qua cô, nhưng cũng nghe nói Mạc Vân Quả là người thông tuệ tuyệt sắc, còn có lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa, lúc ấy uy hiếp rất nhiều người đấy.”
Tần Sĩ cười một chút, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
“Cho nên, cô bị cái kẻ điên kia vứt bỏ sao? Cô vì hắn vứt vỏ lực lượng, vứt bỏ mũ mạo, vứt vỏ địa vị?”
Mạc Vân Quả:……
“Tôi không biết anh đang nói gì.” Mạc Vân Quả đan tay vào nhau, không ngẩng đầu nhìn Tần Sĩ.
“A…… Không biết, hay cho một cái không biết, cô cho rằng cô nói như vậy sẽ phủi sạch được tất cả sao?” Tần Sĩ nắm chặt nắm tay, “Thật buồn cười.”
Mạc Vân Quả nhấp miệng, không biết nên nói như thế nào, cô luôn cảm thấy, Tần Sĩ trước mặt cực kỳ hận người kia.
Tần Sĩ xoa xoa huyệt thái dương, toàn bộ phòng một mảnh yên tĩnh.
Lúc này, Mạc Vân Quả mới phát hiện không biết từ khi nào năm người khác đã ngủ say.
Tần Sĩ tùy ý thoáng nhìn nói: “Tôi mặc kệ cô tới để làm gì, nhưng nếu cô đã tới, cũng đừng tưởng dễ dàng rời đi như vậy.”

“Anh muốn làm cái gì?” Mạc Vân Quả hỏi.
“Giúp tôi khôi phục lực lượng.” Tần Sĩ nhìn nhìn tay của mình, hiện tại gã, thật yếu ớt.
“Tôi biết cô có thất sắc quả, đem nó cho tôi là được.” Tần Sĩ nói.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả qua không gian hệ thống, lại nhìn qua động phủ, xác nhận một lần, cô không hề có thứ này.
“Tôi không có.” Mạc Vân Quả nói.
“Không có?” Tần Sĩ nhướng mày nhìn co, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp, gã căn bản không tin Mạc Vân Quả nói.
“Không có.” Mạc Vân Quả lại lần nữa.
Tần Sĩ cười lạnh một tiếng nói: “Nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là mất trí nhớ đi, cô chẳng lẽ không muốn biết chân tướng năm đó?”
Tần Sĩ tung ra một cái dụ hoặc như vậy, khóe miệng gã mang theo một cười tà tứ, phun ra một đám kinh thiên bí văn.
“Tỷ như tại sao gia tộc của cô lại bị hủy, lại tỷ như, cái kia kẻ điên kia vì cô làm cái gì, thế nhưng những đám chấp pháp giả hy sinh mấy vị diện cao cấp để phong ấn hắn ở nơi hắc ám?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.