Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
Nếu tập bạo đã nói như vậy, đương nhiên Mạc Vân Quả phải đánh trả lại một chút mới được.
Vì thế, tại địa phương rộng lớn này trở thành đấu trường của hai người.
Bên kia Bạch Ngọc đã sớm lôi kéo Càng Đàm trống sang một góc, anh nhìn hai người đánh nhau, thấp giọng nói với Càng Đàm: “Anh đoán xem bọn họ ai sẽ thắng?”
“Mạc Vân Quả.” Càng Đàm không chút do dự nói.
Bạch Ngọc trắng mắt liếc qua Càng Đàm một cái, giống như không hiểu vì sao Càng Đàm không chút do dự nói như vậy.
Nhưng anh cũng không muốn hỏi thêm, bởi vì anh biết anh có hỏi đi chăng nữa, Càng Đàm cũng không nói thật cho anh.
Bên kia, Mạc Vân Quả cùng Tập Bạo kịch liệt đánh nhau, sau mấy chục chiêu, cũng đến lúc kết thúc, nguyên nhân là do thể lực của Mạc Vân Quả không theo nổi.
Thể lực của Tập Bạo là do thời gian dài rèn luyện mà thành, vừa khỏe vừa bền.
Mạc Vân Quả bám vào thân thể này luôn được nuông chiều từ bé, đương nhiên thể lực không thể theo kịp.
Cho nên, trận chiến đấu này xem như lấy Mạc Vân Quả thua mà kết thúc, dù sao trên chiến trường, sẽ không có người bởi vì thể lực của ngươi chống đỡ hết nổi mà không giết ngươi.
Gân cốt của Tập Bạo như được giãn ra, quá thoải mái, cực kỳ thoải mái.

Cuối cùng cũng tìm được một đối thủ đáng gờm, làm sao có thể không cao hứng đây?
Tập Bạo vỗ vỗ tay, mười phần vừa lòng gật đầu, chẳng sợ trên mặt hắn ta cũng pha màu, cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của hắn ta.
“Ngày mai tôi lại đến tìm cô.” Tập Bạo nói xong câu đó, cực kỳ cao hứng rời khỏi đó.
Chỉ để lại Mạc Vân Quả ba người ba mặt nhìn nhau.
Tập Bạo thật là tới vội vàng, rời đi cũng vội vàng!
Tập Bạo đi rồi, vấn đề lại quay về lúc ban đầu.
Về việc Mạc Vân Quả đi hay ở, Bạch Ngọc cùng Càng Đàm không thể thống nhất ý kiến, chỉ có thể giằng co như vậy.
Cho dù Mạc Vân Quả biểu đạt ý muốn đi cùng Càng Đàm, nhưng Bạch Ngọc hoàn toàn loại bỏ ý kiến này ra ngoài.
Chỉ cần cái anh muốn có được, nhất định anh không thể bỏ qua.
Cho dù không tìm.tòi được bí mật của cô, là một mũ nhân như thế kia, không mến được tư vị của cô, làm sao có thể cam lòng?
Bạch ngọc ôm ý nghĩ như vậy nói chuyện với Càng Đàm, mà trong lúc hai người đang giàn xếp với nhau, Mạc Vân Quả trộm đi ra ngoài.
Trong biệt thự của Bạch Ngọc tuy rằng có bảo an, nhưng không chịu nổi Mạc Vân Quả tẩu thoát, hoàn toàn không bị người khác phát hiện.

Mạc Vân Quả chuồn ra xong sau liền ở trên phố tùy ý đi bộ, một lần đi bộ này, cô lại gặp được mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Phong kỳ, tính “Ghen ghét”, trời sinh tính cuồng ngạo, trong mắt không chứa được người khác hơn mình.
Phong kỳ chủ động tìm tới Mạc Vân Quả, y thấy được Mạc Vân Quả ở trên phố đi bộ trước, sau đó chủ động xuất hiện ở trước mặt cô.
Phản ứng đầu tiên khi Phong Kỳ nhìn thấy cô đó là ôm chặt Mạc Vân Quả, thấp giọng bên tai cô nói lời tình tứ.
“Tôi rất nhớ em, mấy ngày này em đến tột cùng đi nơi nào?”
Mạc Vân Quả:?
Ở trong trí nhớ của Mạc Vân Quả, “Cô” cùng Phong Kỳ chỉ gặp qua một lần……
Mạc Vân Quả không biết đó là, lần gạo mặt đó, vẫn là do Phong Kỳ cô ý sắp đặt.
Bởi vì y ghen ghét, ghen ghét người Lãnh Ngạo mà cũng có được chân ái, mà y, lại hai bàn tay trắng.
Rõ ràng y cũng không thua kém gì Lãnh Ngạo, vì sao lại không có người yêu y? Yêu tới mức có thể chết vì y.
Phong Kỳ ghen ghét, cho nên y muốn hủy hoại tất cả.
Y tin tưởng, không có gì là không thể phá hư, cho dù là tình yêu cao thượng bị mọi người khoác lác, ở trước mắt lợi ích cùng dụ hoặc, sẽ bị phá tan thành mảnh nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.