Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
Khi mang Mạc Vân Quả trở về, trong lòng Bạch Ngọc có một nghi ngờ.
Đặc biệt tối qua khi thấy Mạc Vân Quả tháo cameras, nghi ngờ trong lòng Bạch Ngọc càng lớn hơn.
Tuy rằng người ngoài đều nói, con gái Lãnh Ngạo rất yêu hắn, có thể vì hân mà chết.
Nhưng mà, trong mắt Bạch Ngọc, Mạc Vân Quả không hề yêu Lãnh Ngạo, thật chí một chút cũng không có.
Đương nhiên, thứ gọi là tình yêu này cũng không phải anh có thể nhìn thấu.
Anh khó hiểu đó là, nếu như cô thật sự yêu Lãnh Ngạo sao lại có thể theo anh về?
Đặc biệt là tối hôm qua Mạc Vân Quả phá hư cameras trong phòng, Bạch Ngọc ngay lập tức biết Mạc Vân Quả không phải đến quyến rũ mình.
Như vậy, như vậy làm sao cô có thể dễ dàng đồng ý theo mình?
Sự nghi ngờ này thẳng đến vừa rồi mới được cởi bỏ, đúng vậy, ngay ở vừa rồi.
Khi Bạch Ngọc nhìn thấy vỏ chuối ở dưới chân, ngay lập tức biết được chân tướng.
Cái chân tướng này ở trong mắt Bạch Ngọc có chút buồn cười, thậm chí có chút không đâu vào đâu, nhưng có thể xác định đó là, đây là lời giải thích tốt nhất.
Mạc Vân Quả sở dĩ sẽ đến nơi này, là vì lấy vỏ chuối vướng ngã anh, giống như ở dưới đấu trường vướng ngã Tập Bạo.

Hơn nữa, Bạch Ngọc còn có một suy nghĩ lớn mật, Lãnh Ngạo hẳn là cũng bị Mạc Vân Quả ném vỏ chuối vướng ngã.
Thật là thú vị không phải sao?
Trước kia đều là bọn họ khống chế nhân dinh của người khác, mà hiện giờ, lại có người muốn khống chế nhân anh của bọn họ.
Tuy rằng Bạch Ngọc cũng không biết dùng vỏ chuối vướng ngã bọn họ có ý nghĩa gì, nhưng trực giác nói cho anh, tất cả chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ về ngoài.
Giờ khắc này, tâm tình của Bạch Ngọc đối đãi với Mạc Vân Quả cũng không phải là dạy dỗ nữa.
Anh biết, Mạc Vân Quả ôm mục đích tính tiếp cận bọn họ, nhất định là lúc trước bị người nào đó dạy dỗ qua.
Người như vậy, tâm chí kiên định, anh chỉ sợ không có cơ hội có thể thành công.
Huống chi, anh không thích đồ vật đã có người dạy dỗ.
Nhưng này cũng không đại biểu anh đối với Mạc Vân Quả mất đi hứng thú, hoàn toàn ngược lại, anh càng cảm thấy hứng thú với Mạc Vân Quả.
Cái tiểu mỹ nhân này, đến tột cùng là ai đây?
Bạch Ngọc cho mọi người tản đi, cả khu bể bơi rộng lớn này, chỉ còn hai người anh và Mạc Vân Quả.
Bạch Ngọc đi lại gần Mạc Vân Quả, nâng cằm Mạc Vân Quả lên, sau đó cong cong thân mình, thấp giọng nói: “Cô là ai?”

“Mạc Vân Quả.” Mạc Vân Quả chớp chớp mắt trả lời.
Cô nói là lời thật lòng, cô thật là Mạc Vân Quả, cũng chỉ là Mạc Vân Quả.
“Phải không?” Bạch Ngọc càng ghé gần Mạc Vân Quả hơn, hơi thở của anh phun lên trên mặt Mạc Vân Quả, thoạt nhìn mười phần ái muội.
“Nắm thảo! Cái tên Bạch Ngọc này muốn làm gì!”
“Muốn làm…… Tiểu Quả Quả?”
“Lầu trên ngươi đem đầu duỗi lại đây, ta bảo đảm không đánh ngươi!”
“╮(╯▽╰)╭ ta cứ nói đấy, có bản lĩnh ngươi lại đây này!”
“Không cần oai đâu! Ai tới nói cho ta, cái tên kia muốn làm cái gì!”
“Đại khái phát hiện thân thế của tiểu Quả Quả? Cho nên muốn muốn ép hỏi tiểu Quả Quả?”
“Oa! Người ở vị diện cấp thấp đều thông minh như vậy sao? Đột nhiên có hơi sợ làm "xao" đây! ╮(╯▽╰)╭”
“Lầu trên ngươi cứ giả vờ đi 2333333333333”
“Bạch Ngọc không phát hiện ra thân phận của tiểu Quả Quả, hắn chỉ hoài nghi ha ha ha ha ha”
“( xem thường ) ngươi này nói không phải vô nghĩa sao? Xác định nói còn cần hỏi sao? Ngu ngốc (~ ̄(OO) ̄)ブ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.