Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
“Oa! Hiện tại các cô gái nhỏ đều lật mặt nhanh vậy sao?”
“Nhưng chẳng ra gì!”
“Ta thật là bội phục đám phụ nữ này, nhìn thấy đàn ông là một vẻ, không nhìn thấy đàn ông lại thành dáng vẻ khác.”
“Chẳng lẽ đáng thương nhất không phải là đám đàn ông kia sao? Vĩnh viễn không nhìn thấy được bộ mặt thật của phụ nữ?”
“Ha ha ha ha ha! Lời này nói ra, đột nhiên thấy đồng tình với Bạch Ngọc!”
“Trên lầu là ngốc tử sao? Bạch Ngọc sao có thể không biết?”
“Đúng vậy, y theo chỉ số thông minh của Bạch Ngọc, hắn không có khả năng không biết.”
“Hắn không nói, không đại biểu hắn không biết 23333333333”
“Lời này nói thật chính xác!”
Mạc Vân Quả:…… Ừ, thật chính xác.
Mạc Vân Quả đương nhiên cũng tin tưởng Bạch Ngọc hiểu đám phụ nữ ở đây là loại người gì.
Bạch Ngọc cũng không thèm cho Lý Nghiên một ánh mắt, mà đem sự chú ý đặt lên người Mạc Vân Quả.
Lúc này Mạc Vân Quả còn chưa rửa mặt, vừa mới bị đánh thức cô còn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng.

Rõ ràng là loại hình cao lãnh lạnh nhạt, lúc này bởi vì cảm giác mơ màng lại có chút đáng yêu, những sợi tóc cũng lung tung rối loạn, thậm chí còn có mấy sợi dựng lên, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu ngốc manh.
Ánh mắt Bạch Ngọc lóe lóe, khóe miệng cũng không cấm nổi lên một mạt ý cười.
Nên nói không hổ là con gái của Lãnh Ngạo sao? Đáng yêu như vậy, anh cũng có chút không đành lòng……
Bạch Ngọc chậm rãi đi qua, Lý Nghiên cho rằng Bạch Ngọc muốn đi lại chỗ cô ấy, chỉ nghe tiếng tim đáp liên hồi, cô ấy ngẩng đầu, trên mặt là biểu cảm dục cự còn nghênh.
Đáng tiếc đó là, Bạch Ngọc trực tiếp lướt qua cô ấy, đi lại chỗ Mạc Vân Quả.
Bạch Ngọc ôm đồm cầm lấy cổ tay Mạc Vân Quả, kéo cô đi vào trong phòng, sau đó “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Ở trong lúc đóng cửa, Lý Nghiên còn mơ hồ nghe được Bạch Ngọc nói “Không cần nhìn người phụ nữ kia, ô uế mắt em.”
Giờ khắc này, ghen ghét phẫn hận ở trong lòng Lý Nghiên nổ mạnh, cô ấy nắm chặt nắm tay, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, mà bản thân lại không cảm giác được đau đớn.
Lúc này phòng trong, Mạc Vân Quả hất tay Bạch Ngọc ra, sau đó lui về phía sau vài bước, gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Bạch ngọc nhún nhún vai nói: “Ngoan, tiểu mỹ nhân, không cần khẩn trương như vậy, tôi cũng sẽ không ăn em.”
Khi Bạch Ngọc nói đến từ “Ăn”, còn đặc biệt ái muội liếm liếm môi.
“Bạch Ngọc nói lời này, chỉ có quỷ tin!”
“Không, lầu trên ngươi sai rồi, ta là một con quỷ, nhưng ta không tin! ╮(╯▽╰)╭”
“Ha ha ha! Cười chết!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi cảm thấy hắn nói ăn thật là ăn nghĩa đen sao?”

“Ngươi hỏi tiểu Quả Quả, tiểu Quả Quả nàng biết không?”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, quyết đoán ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Ta biết.”
Cô dừng một chút tiếp tục nói: “Theo như lời các ngươi nói hàm nghĩa ‘ ăn ’ còn có một cái, ở thế giới động vật gọi là giao phối, ở thế giới nhân loại, gọi là nhu cầu sinh lý.”
“Không biết vì sao, nghe được tiểu Quả Quả nói như vậy, lập tức không có mỹ cảm 23333333333”
“Đồng cảm……”
“Cho nên, đây là môn sinh khoa học tự nhiên trong truyền thuyết sao? ╮(╯▽╰)╭”
“Vậy hành vi sinh lý nói như thế nào?”
“Ừm…… Đại khái là: Điên long đảo phượng? Phiên vũ phúc vũ?”
“Lầu trên lợi hại!”
Mạc Vân Quả:……
Bạch Ngọc nhìn Mạc Vân Quả lại đang ngẩn người, cười khẽ.
Tiểu mỹ nhân dường như rất thích phát ngốc đâu……
Nhưng mà nhìn cũng rất đáng yêu.
Bạch Ngọc ở trong lòng nghĩ như vậy, càng vừa lòng với Mạc Vân Quả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.