Edit: Linhlady
Ánh mặt Càng Đàm khi nhìn Mạc Vân Quả cũng sâu hơn, thật giống như phát hiện món đồ chơi thú vị gì đó.
Mà anh ta, cực kỳ muốn món đồ chơi này, muốn đem món đồ chơi này chiếm làm của riêng.
Tính chiếm hữu vô hạn bành trướng càng lớn trong lòng Càng Đàm, tiếng hanh ta cười lớn càng thanh thúy, đồng thời cũng tỏ vẻ sự chiếm giữ của anh ta với Mạc Vân Quả có bao nhiêu lớn.
Thân mình Mạc Dung lại dựa sâu hơn vào sô pha một phần, cậu ta hơi hơi cúi đầu, làm người khác thấy không rõ vẻ mặt.
Nhưng tư thái đạm mạc quanh thân cậu ta, khiến cho người khác nghĩ rằng cậu ta cũng không quan tâm bao nhiêu
“A liệt liệt? Càng Đàm đang cười cái gì vậy?”
“Đại khái là tìm ra được một món đồ chơi thú vị?”
“Phi, tiểu Quả Quả nhà ta mới không phải món đồ chơi đâu! ╭(╯^╰)╮”
“Ừ…… Ở trong lòng Càng Đàm, chỉ sợ hắn cũng nghĩ như vậy đấy!”
“╮(╯▽╰)╭ tiểu Quả Quả dũng mãnh như vậy, sao có thể là món đồ chơi vô hại ╮(╯▽╰)╭”
“Cảm thấy trên lầu nói rất có đạo lý nhưng lại luôn cảm giác không đúng chỗ nào ╮(╯▽╰)╭”
“Tiểu Quả Quả bổng bổng đát[1]! Cả đêm đọc sách về thôi miên thôi mà giờ đã không bị thôi miên luôn!”
[1]”bổng bổng đát” là cách nói “tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/…” theo một cách đáng yêu của cư dân mạng.
“Đó là, tiểu Quả Quả nhà ta bổng bổng đát nhất ~”
Mạc Vân Quả không để ý đến phòng phát sóng trực tiếp bình luận, cô nhìn nhìn Mạc Dung, cậu ta vẫn là dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009923/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.