Edit: Linhlady
Càng Đàm cùng Lãnh Ngạo nghe nói như thế, đồng loạt nhìn về phía Mạc Dung.
Càng Đàm đặt một ngồi xuống bên người Mạc Dung, một tay chống đầu, nhìn qua Mạc Vân Quả, lại nhìn Lãnh Ngạo, cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Lãnh Ngạo tùy ý xoay tròn bút, đạm nhiên: “Có ý gì?”
Mạc Dung lười nhác ngáp một cái nói: “Trong lòng anh không phải rõ ràng rồi sao?”
Lãnh Ngạo nhẹ nhàng nhăn mày lại, cũng không nói thêm câu gì.
Lúc này, Càng Đàm lại nói chen vào một câu: “Xem ra hai người có việc gạt tôi, nhưng mà, vì sao?”
Nói xong câu cuối, ngữ khí anh ta càng trở nên âm u.
Càng Đàm là kẻ thích gây chuyện, chỉ thích xem náo nhiệt không quan tâm có xảy ra đại sự hay không, nhưng việc anh ta không thích nhất, đó là người khác bài xích anh ta ra ngoài cuộc chơi, thứ anh ta muốn, đó là được mọi người chú ý.
Anh ta tò mò, đương nhiên sẽ muốn đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế.
Nhưng đáng tiếc ở chỗ, cả ba người trong văn phòng này không cho anh ta cơ hội đó.
Mạc Vân Quả nhìn Càng Đàm, một đôi ngăm đen cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm anh ta, khiến anh ta có một loại cảm giác, trong đôi mắt này chỉ có mình anh ta.
Trong lòng Càng Đàm run lên, lại có một ít khác thường.
“Vì sao anh thôi miên tôi?” Mạc Vân Quả mở miệng hỏi.
Là do Lãnh Ngạo yêu cầu, hay chỉ đơn thuần muốn thôi miên cô?
Càng Đàm nhếch miệng cười, anh ta xem nhẹ khác thường trong lòng, cười tủm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009915/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.