Edit: Linhlady
Một người, cho dù là lười biếng, đơn giản nhất cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ có yêu hận tình thù.
Nhưng mà Lạc Dung không có.
Hắn lười tự hỏi, lười yêu, lười có thất tình lục dục, nếu không phải trong lòng có một đồ vật để kiên trì, chỉ sợ cậu ta đều lười sống.
Mạc Dung gọi phục vụ, trực tiếp chỉ vào Mạc Vân Quả nói một câu “Chiếu theo thực đơn của cô ấy gọi cho một phần.”
Phục đồng ý rồi lui xuống.
Mạc Dung nói xong câu kia, nửa nằm ở chỗ đó, rõ ràng là động tác có chút chướng tai gai mắt, cố tình ở trên người đàn ông này, chỉ có thể nhìn thấy ưu nhã cùng lười biếng.
Mạc Dung đối với Mạc Vân Quả một chút hứng thú đều không có, ánh mắt cậu ta híp lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạc Vân Quả nhìn Mạc Dung, thấp giọng nói hai chữ.
“Lười biếng.”
Trong mắt Mạc Dung xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn như cũ không nói gì, thậm chí tư thế cũng không thèm đổi.
“Hử? Lười biếng?”
“Tiểu Quả Quả có phải hay không phát hiện cái gì?”
“Thật ra ngay từ đầu khi ta nhìn thấy bối cảnh chuyện xưa đã có chút lỳ quái, vì sao cố tình là bảy người đâu?”
“( xem thường ) bảy người làm sao vậy?”
“Nếu chỉ cần là bảy người thì thôi, nhưng tính cách của bọn họ lại rất cường liệt, tương phản.”
“Ngạo mạn, ghen ghét, bạo nộ, lười biếng, tham lam, dâm dục, tham ăn.”
“Lãnh Ngạo, Phong Kỳ, Tập Bạo, Mạc Dung, Càng Đàm, Bạch Ngọc, Tần Sĩ.”
“Như vậy vừa thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009907/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.