Edit: Linhlady
Từ một giây sau khi tôi khôi phục ký ức, tôi luôn cảm thấy hoảng loạn.
Một bên tôi không biết làm sao để đối mặt với ký ức xa lạ kia, một bên tôi lại không biết đối mặt với người đàn ông luôn yêu tôi kia.
Các người nói, một người có bao nhiêu ngốc, mới có thể bảo vệ một người khác lâu như vậy, hơn nữa còn là một người không nhớ ra mình?
Tôi không biết nhiều năm như vậy hắn dùng tâm tình gì khi bảo vệ tôi, tôi chỉ biết, nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định không thể chịu được.
Tôi vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống của tôi luôn thuận buồm xuôi gió, từ học nhất, sơ, cao trung, đến khi học đại học tốt nhất trong nước, rồi ra nước ngoài du học, sau đó lại về nước vào bệnh viện tốt nhất làm bác sỹ ngoại khoa trứ danh……
Tất cả tất cả, đều xứng đáng với việc trở thành người chiến thắng nhân sinh.
Duy nhất đó là việc tôi vẫn luôn cho rằng bản thân thích Mạc Vân Quả.
Ừ…… Cô thật sự là một cô gái kỳ quái.
Vì cô ấy, tôi trở mặt thành thù với người anh tốt Lãnh Thuần.
Cũng cũng vì cô ấy, tôi mới có thể ở bên chân ái hiện giờ của mình.
Có đôi khi, tôi thậm chí sẽ nghi ngờ, có một khoảng thời gian Mạc Vân Quả có phải bị người khác chiếm giữ thân thể không.
Bởi vì sau khi ở gôn lễ của tôi hôn mê, đến lúc tỉnh lại, cô ấy lại trở thành Mạc Vân Quả nũng nịu chỉ có Lãnh Thuần kia.
Ừm…… Sau đó, cuộc sống của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009874/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.