Edit: Linhlady
Còn về phần Doãn Diễn Trạch, anh đang cố khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng sau vài phút anh cũng điều chỉnh lại tâm trạng.
Doãn Diễn Trạch biết, hiện tại Đường Nhất Hàng vẫn như trước không nhớ ra anh.
Hoặc là nói, cậu chưa từng nhớ ra anh, chưa từng nhớ.
Doãn Diễn Trạch cảm thấy một trận chua xót, trong lòng cảm thấy đắng chán cả miệng đều đắng, nuốt xuống cũng là bao nhiêu khổ sở.
Dù vậy, anh vẫn như cũ cắn răng nuốt xuống đắng cay khổ sở kia.
Sau khi Doãn Diễn Trạch điều chỉnh lại tâm trạng, hơi hơi mỉm cười nhìn Mạc Vân Quả nói: “Hôm nay sớm như vậy đã tới đây?”
Khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện bản thân đã nỗ lực bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm thảm lông kia, lại khiến cảm xúc khẩn trương của anh bị bại lộ.
Đã bao lâu rồi anh không nói chuyện trước mặt Đường Nhất Hàng?
Giống như, lâu đến nổi chính anh cũng quên mất……
Đường Nhất Hàng cảm thấy cảm giác quen thuộc sau khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện càng ngày càng nhiều thêm, nhưng cậu lại không thể nghĩ ra mình gặp người trước mắt ngay khi nào.
Ngược lại Mạc Vân Quả, bình bình đạm đạm nói: “Ừ, không còn sớm.”
Nói xong câu đó, Mạc Vân Quả còn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ừm…… mặt trời sắp lên đỉnh đầu.
Hiển nhiên Doãn Diễn Trạch cũng chú ý tới động tác của Mạc Vân Quả, anh nhìn theo động tác của cô, trên mặt vẫn là vẻ bất kinh bất biến.
“Ừ, là không còn sớm, là do tôi ngủ dậy muộn.”
Doãn Diễn Trạch nhẹ nhàng bâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009867/chuong-588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.