Edit: Linhlady
“Ta cũng cảm thấy vậy ha ha ha ha! Bởi vì cô ấy đọc tiểu. Hoàng. Văn không hiểu!”
“ Vậy có thể gọi là tiểu. Hoàng. Văn sao! Người đọc sách nghệ thuật, có thể hiểu tiểu. Hoàng. Văn sao!”
“Đúng đúng đúng, vật phong tình thế kia, định là phải phẩm thưởng một phen.”
“…… Một đám thiểu năng trí tuệ lầu trên!”
Mạc Vân Quả:……
Ít nhiều phòng phát sóng trực tiếp nói đủ các loại bình luận, “Tiểu. Hoàng. Văn” loại này sách báo này chính thức tiến vào tầm mắt của Mạc Vân Quả.
Phàm là vật dính dáng đến hai chữ “Màu vàng”, ở trong mắt Mạc Vân Quả mà nói, đều là đồ tốt cả.
Huống hồ cô còn không hiểu ý nghĩa của nó, “Tiểu. Hoàng. Văn” này càng được khẳng định là thứ tốt.
Đôi mắt Mạc Vân Quả càng thêm lóe sáng, cô muốn rút tay ra, bất đắc dĩ Lăng Khanh An nắm quá chặt.
Vì thế cô chỉ có thể dùng chính đầu của mình đi đâm…… À, không, là chạm vào đầu Lăng Khanh An một cái.
Lăng Khanh An căn bản không nghĩ đến Mạc Vân Quả sẽ làm như vậy, hắn không hề phòng bị, lập tức đã bị Mạc Vân Quả đâm ngã trên mặt đất, tay đang cầm tay Mạc Vân Quả theo đó mà buông ra.
Nằm trên mặt đất - Lăng Khanh An……
Đôi mắt Mạc Vân Quả sáng long lanh, trực tiếp dùng ngón tay lướt xuống dưới, hơi mang một tia hưng phấn nói: “Loại văn chương này, tìm ở đâu có?”
Lăng Khanh An:…… Cô nói gì? Gió quá lớn, không nghe rõ!Lăng Khanh An có chút cứng đờ vặn vẹo đầu, nhìn thoáng qua máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009804/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.