Edit: Linhlady
Khúc Viêm thật sự cảm thấy, đầu óc Bạch Khởi Nhiên không tốt lắm.
Khúc Viêm đem bảo hộ bên người Mạc Vân Quả, dùng khăn tùy thân ôn nhu che mũi Mạc Vân Quả lại, không cho muốn để cô ngửi thấy hương vị ô uế này.
Sau đó hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Bạch Khởi Nhiên vẫn đang nói không ngừng kia, mở miệng nói: “ Cậu cho rằng, cậu còn cô cơ hội ra ngoài?”
“Anh…… Anh…… Đây là có ý gì? Tôi nói cho anh biết, giam cầm phi pháp là phải ngồi tù!”
Bạch Khởi Nhiên tuy rằng có chút luống cuống, thế nhưng hắn ta vẫn mạnh miệng nói lại.
Khúc Viêm cười lạnh một tiếng, càng nhìn hắn ta càng thấy khinh thường.
“Xem ra, cậu vẫn chưa hiểu quy tắc của thế giới này rồi……”
Khúc Viêm nói đến tùy ý, một câu thôi cũng đủ khiến tim Bạch Khởi Nhiên đập thình thịch.
“Anh…… Này…… Đây là xã hội pháp trị.” Bạch Khởi Nhiên vẫn có chút cậy mạnh phản bác.
Khúc Viêm cười cười, đối với những lời Bạch Khởi Nhiên nói, hoàn toàn không để trong lòng.
“Ai, nên nói như thế nào đây? Cậu ư, thật là ngây thơ……”
Khúc Viêm nói xong lúc sau, vẫy vẫy tay, không biết từ nơi nào xuất hiện mấy người mặc vét đen, kéo hắn ta đi.
Lúc này Bạch Khởi Nhiên mới bừng tỉnh, ý thức được có chỗ không đúng, hắn ta giãy giụa, rống giận, đến cuối cùng thậm chí cầu xin.
Nhưng mà, khoong có ai nghe hắn ta nói, cũng không có ai bận tâm đến cảm nhận của hắn.
Bạch Khởi Nhiên cứ thế bị mang đi, chỉ để lại trong không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009772/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.