Edit: Linhlady
Ở trong lúc Mạc Vân Quả hôn mê, nàng thành công bỏ lỡ cơ hội tiến gần tới chân tướng, bất quá, có lẽ đối với nàng lúc này mà nói, ngược lại là một chuyện tốt.
Cảnh Khải Thiên vẫn luôn ôn nhu nhìn chăm chú vào Mạc Vân Quả, hắn bắt đầu tin cách nói kiếp nạn, hắn nghĩ, nàng chính là kiếp nạn của hắn, hơn nữa, hắn lại không có cách nào vượt qua kiếp nạn này.
Cho đến khi Mạc Vân Quả mở to mắt tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt ôn nhu của Cảnh Khải Thiên, tuy rằng ở trong mắt nàng, biểu tình của Cảnh Khải Thiên cũng không có gì khác biệt.
"Ngươi tỉnh." Tay Cảnh Khải Thiên nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt Mạc Vân Quả, khác với cảm xúc non mềm trước kia, khi trưởng thành Mạc Vân Quả mảnh khảnh một ít, đương nhiên cũng không có cảm xúc non mềm như trước kia.
Cảnh Khải Thiên lại mười phần thích cảm xúc như lúc này, hắn có chút lưu luyến vuốt ve gương mặt nàng, nếu không phải quanh thân hơi thở ôn hòa, nhưng lại lộ mười phần lưu manh thì tốt hơn.
Mạc Vân Quả ngồi dậy, trước tiên liền đã nhận ra thân thể nàng không thích hợp.
Nàng trưởng thành!
Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm Cảnh Khải Thiên hỏi: "Ngươi làm?"
"Như vậy khá tốt." Cảnh Khải Thiên cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Mạc Vân Quả.
" Ừ." Mạc Vân Quả thấy hắn không trả lời vấn đề của mình, chỉ là nhẹ giọng lên tiếng, không nói.
Cảnh Khải Thiên cười khẽ một tiếng, tiểu nghịch ngợm nhà mình bất kể biến thành dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009703/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.