Edit: Linhlady
Phương thức xử lý của Cảnh Khải Thiên thực sự hung tàn, Mạc Vân Quả thật lâu đều không mở miệng nói chuyện, tuy rằng nàng ngày thường cũng không hay nói chuyện.
Sau khi phát sinh chuyện này, Cảnh Khải Thiên không dừng lại bao lâu, liền rời khỏi nơi đó.
Tuy rằng mọi người sợ hãi, muốn tìm ra hung thủ, lại không cách nào ngăn cản Cảnh Khải Thiên rời đi.
Trở lại ngọn núi Cảnh Khải Thiên luôn thấy trên người có mùi kì lạ, hắn ôm Mạc Vân Quả đến sau núi ngâm suối nước nóng.
Toadn bộ quá trình Mạc Vân Quả đều không nói chuyện, vẫn luôn rơi vào trạng thái ngốc nghếch.
Cảnh Khải Thiên nhìn Mạc Vân Quả như vậy, ý cười trên khoé miệng mất đi một phần, cũng không nói chuyện, tùy ý để thời gian trôi đi.
Thời điểm hai người ra khỏi suối nước nóng, Cảnh Khải Thiên đem Mạc Vân Quả ôm trở về phòng, sau đó đặt ở trên bàn, hắn ngồi ở trên ghế, cùng Mạc Vân Quả nhìn đối mặt.
“Tiểu nghịch ngợm, sợ sao?” Cảnh Khải Thiên tay phất qua gương mặt Mạc Vân Quả, cái loại cảm xúc non mềm này khiến hắn thoải mái đến nheo mắt lại.
Mạc Vân Quả nghe được Cảnh Khải Thiên hỏi chuyện, lúc này mới từ cuộc trò chuyện trong phòng phát sóng hồi phục tinh thần lại.
Nàng lắc đầu, biểu đạt quan điểm của mình.
Cảnh Khải Thiên nhìn phản ứng này của nàng, đôi mắt hắn càng thêm thâm, đôi mắt hắn vốn dĩ đã đen giờ lại càng trở nên thâm trầm.
“Tiểu nghịch ngợm, ngươi thật nghịch ngợm.” Nửa ngày sau, hắn đột ngột nói một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009700/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.