Edit: Linhlady
- -----------------------?
Trâu Thiên Hữu là một người rất đúng mực, cho nên cổ Mạc Vân Quả tuy rằng nhìn như chảy rất nhiều máu, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng.
Đây cũng là nguyên nhân Giang Văn Hiền chỉ mang theo Mạc Vân Quả tới thư phòng băng bó.
Giang Văn Hiền giúp Mạc Vân Quả băng bó, cẩn thận dặn dò cô chú ý không được để vết thương dính nước.
Mạc Vân Quả đồng ý tất cả, nhưng nghe vào được bao nhiêu chỉ có chính cô biết.
Chuẩn bị cho tốt tất cả, Mạc Vân Quả liền trở lại phòng đi ngủ.
Sau đó Giang Văn Hiền, đi tìm Trâu Thiên Hữu, nói gì đó, Mạc Vân Quả cũng không hề hay biết.
Lúc này đêm đã khuya, trải qua một phen lăn lộn, Mạc Vân Quả cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cô nằm ở trên giường, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên người cô, khiến cho gương mặt càng thêm lạnh lẽo.
Bên kia, Giang Văn Hiền nhìn Trâu Thiên Hữu ăn vạ kêu trời khóc đất, không thể nhịn được nữa đập một cái lên đầu cậu ta.
“Được rồi, không phải chỉ là gãy tay thôi sao? Có cái gì khổ!”
Trâu Thiên Hữu vừa nghe lời này, càng cảm thấy khổ bức.
“Giang lão đại, tiểu mỹ nhân kia anh từ đâu tìm tới? Cô ta là bảo tiêu của anh sao?”
Giang Văn Hiền giật giật khóe miệng, thuận miệng đáp: “Tôi mang từ hội bán đấu giá về, không phải bảo tiêu.”
“Không cần nhiều lời, chuyện lần này làm đến đâu rồi?” Giang Văn Hiền hỏi.
Nhắc tới chính sự, biểu tình Trâu Thiên Hữu lập tức nghiêm túc lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009637/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.